MỒNG BA TẾT – Thánh
hóa công việc
PHÚC ÂM: Mt 25,14-30
"Ông đã giao cho tôi năm yến, tôi đã gây lời được năm yến
khác đây". (Mt 25,20)
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Mat-thêu.
14 "Quả thế, cũng như
có người kia sắp đi xa, liền gọi đầy tớ đến mà giao phó của cải mình cho họ. 15 Ông
cho người này năm yến, người kia hai yến, người khác nữa một yến, tuỳ khả năng
riêng mỗi người. Rồi ông ra đi. Lập tức, 16 người đã lãnh năm yến lấy số tiền ấy đi làm ăn
buôn bán, và gây lời được năm yến khác. 17 Cũng vậy, người đã lãnh hai yến gây lời được
hai yến khác. 18
Còn người đã lãnh một yến thì đi đào lỗ chôn giấu số bạc của chủ. 19 Sau một
thời gian lâu dài, ông chủ đến tính sổ với các đầy tớ và thanh toán sổ sách với
họ. 20
Người đã lãnh năm yến tiến lại gần, đưa năm yến khác, và nói : "Thưa ông
chủ, ông đã giao cho tôi năm yến, tôi đã gây lời được năm yến khác đây." 21 Ông
chủ nói với người ấy : "Khá lắm ! hỡi đầy tớ tài giỏi và trung thành ! Được
giao ít mà anh đã trung thành, thì tôi sẽ giao nhiều cho anh. Hãy vào mà hưởng
niềm vui của chủ anh !" 22 Người đã lãnh hai yến cũng tiến lại gần và nói
: "Thưa ông chủ, ông đã giao cho tôi hai yến, tôi đã gây lời được hai yến
khác đây." 23
Ông chủ nói với người ấy : "Khá lắm ! hỡi đầy tớ tài giỏi và trung thành !
Được giao ít mà anh đã trung thành, thì tôi sẽ giao nhiều cho anh. Hãy vào mà hưởng
niềm vui của chủ anh !" 24 Rồi người đã lãnh một yến cũng tiến lại gần và
nói : "Thưa ông chủ, tôi biết ông là người hà khắc, gặt chỗ không gieo,
thu nơi không vãi. 25 Vì thế, tôi đâm sợ, mới đem chôn giấu yến bạc của
ông dưới đất. Của ông đây, ông cầm lấy !" 26 Ông chủ đáp : "Hỡi đầy tớ tồi
tệ và biếng nhác ! Anh đã biết tôi gặt chỗ không gieo, thu nơi không vãi, 27 thì đáng
lý anh phải gởi số bạc của tôi vào ngân hàng, để khi tôi đến, tôi thu được cả vốn
lẫn lời chứ ! 28
Vậy các ngươi hãy lấy yến bạc khỏi tay nó mà đưa cho người đã có mười yến. 29 Vì
phàm ai đã có, thì được cho thêm và sẽ có dư thừa ; còn ai không có, thì ngay
cái đang có, cũng sẽ bị lấy đi. 30 Còn tên đầy tớ vô dụng kia, hãy quăng nó ra chỗ
tối tăm bên ngoài : ở đó, sẽ phải khóc lóc nghiến răng."
Suy niệm:
Thánh hóa
công ăn việc làm
Mưu sự tại nhân
- Thành sự tại Thiên
Có một bạn trẻ
đi tìm việc làm, được phỏng vấn :
ü Khi mới ra trường
bạn nghĩ gì?
ü Làm giàu không
khó!!
ü Vậy hôm nay bạn
nghĩ gì?.
ü Hồi đó lỡ mồm
Quả thực làm giầu
không khó, nhưng đâu phải ai cũng làm giầu được. Có người rất vất vả mà chẳng đủ
ăn. Có người vừa làm vừa chơi mà vẫn dư thừa. Có người học hàm học vị mà vẫn sống
thiếu thốn. Có người chẳng bằng cấp mà vẫn làm ông này bà kia . . .
Xem ra làm giầu
không khó. Cái khó là Ông Trời có chúc phúc hay không. Nếu ông Trời không chúc
phúc thì mọi sự cũng tựa như “Dã tràng xe cát biển đông - Nhọc lòng mà chẳng
nên công cán gì”.
Người Việt Nam từ
xưa vẫn tin vào vận Trời. Họ luôn cầu khẩn ông Trời. Ông Trời trở thành một thần
linh luôn đồng hành với con người qua mọi thăng trầm. Tuy không rõ Ông Trời thế
nào nhưng không ai lại không kính Trời.
Ai cũng sợ Trời và cố gắng làm vui lòng Trời. Vì ông trời làm chủ vận mệnh muôn
loài. Ông Trời quyền phép vô cùng. Thế nên:
Mưu sự tại nhân
– Thành sự tại Thiên.
Trời cho ai nấy
hưởng
Sống nhờ ơn Trời
– Chết về chầu Trời.
Khi làm ăn mùa
màng không được như ý thì người ta cầu trời:
“Lạy
trời mưa xuống
Lấy nước
tôi uống
Lấy ruộng
tôi cày
Lấy đầy
bát cơm
Lấy
rơm đun bếp”
Làn mưa từ Trời
sẽ mang lại niềm vui cho công việc, cho cuộc sống con người:
“Nhờ
Trời mưa thuận gió hoà
Nào
cày, nào cấy trẻ già đua nhau”
Người Việt cũng
luôn tin vào Trời rất công bình, hoạ phúc công minh; Ông Trời như một ông chủ
luôn thưởng phạt công minh:
“Trời
nào có phụ ai đâu
Hay
làm thì giầu, có chí thì nên”
Hôm nay Giáo hội
mời gọi chúng ta trao phó công việc làm ăn cho Thiên Chúa. Chúng ta tin rằng
Thiên Chúa quyền năng, Ngài điều khiển mọi loài. Ngài là Đấng cho mưa thuận gió
hoà trên kẻ lành người dữ. Ngài là Đấng ban lại cho chúng ta sự thành công
trong công việc mà thánh vương Đa-vít đã từng nói: “Nếu Chúa chẳng xây nhà, thợ
nề vất vả cũng bằng uổng công”.
Lịch sử nhân loại
đã từng chứng minh có biết bao công trình mà không có bàn tay Thiên Chúa, hay cố
tình loại trừ Thiên Chúa sẽ khó hoàn thành, đôi khi còn bị huỷ diệt.
Đó chính là sự
kiện xây tháp Babel. Con người đã từng không chấp nhận thua Thiên Chúa. Họ muốn
chống lại Thiên Chúa nên hợp lực với nhau để xây tháp tới Trời. Thế nhưng, lực
bất tòng tâm. Công trình của họ đã bị dang dở. Họ chia rẽ nhau ngay khi công việc
còn dở dang.
Gần đây nhất là
sự kiện con tàu Titalic. Con tàu của sự kiêu hãnh của con người có thể chống lại
phong ba bão tố. Người ta tưởng rằng với sự văn minh của nhân loại, người ta
không cần ơn Trời vẫn có thể đi biển bình yên. Thế nhưng, con tàu đó đã bị chìm
xuống đại dương cùng với sự ngạo nghễ của con người khi đâm vào một tảng đá ngầm
mà không ai học được “chữ ngờ”.
Thế nên, việc cầu
Trời, khấn Trời dù ở khung trời văn minh hay chốn hồng hoang vẫn là cần thiết.
Con người luôn bất lực trước sức mạnh của thiên nhiên. Con người như cảm thấy
mình quả nhở bé so với vạn vật được tạo thành. Sự khiêm tốn đòi hỏi con người
phải cần đến Đấng Tạo Thành, cầu xin Đấng Tạo, Khấn vái Đấng Tạo Thành. Sự
khiêm tốn để nhìn nhận những gì mình có không phải do tài năng của mình, không
phải do mưu trí của mình mà có mà là do ân ban của Thiên Chúa.
Tất cả là hồng
ân. Thiên Chúa luôn tưới gội hồng ân của Ngài xuống trên con người. Thiên Chúa
luôn làm biết bao việc kỳ diệu cho con người. Con người chỉ là loài thụ tạo được
thừa hưởng muôn ơn lộc Chúa ban mà thôi.
Hôm nay, ngày
xin ơn thánh hoá công ăn việc làm. Chúng ta dâng lên Chúa những ưu tư hoài bão
của chúng ta lên Thiên Chúa. Chúng ta cầu xin Chúa ban cho một năm “mưa thuận gió hòa”,
mùa màng trĩu hạt. Xin Chúa là Đấng quyền năng chúc lành cho công việc của
chúng ta từ khởi sự cho đến hoàn thành đều nhờ bởi ơn Chúa. Amen
Lm.Jos Tạ Duy Tuyền
Sống Lời Chúa:
Chúng ta xin Chúa thánh hóa công ăn việc
làm là điều hợp lẽ vì: “Ví như Chúa chẳng xây nhà, thợ nề vất vả cũng là uổng
công. Thành kia mà Chúa không phòng giữ,
uổng công người trấn thủ canh đêm” (Tv 127,1).
Cầu nguyện:
Lạy
Chúa Giêsu, xin Chúa thánh hóa công ăn
việc làm của chúng con, để chúng con biết ý thức sự giới hạn của mình và biết cậy
dựa vào quyền năng của Thiên Chúa, đồng thời giúp chúng con cũng biết lựa chọn
cách lao động chân chính, để qua đó, tâm hồn chúng con được hướng thiện và đáng
được hưởng ơn Chúa cứu chuộc.
Lẽ sống:
Liều thuốc dành
cho kẻ chán đời
Một người đàn
ông chán đời nọ đang đứng nhìn dòng nước từ một chiếc cầu cao. Ông đốt một điếu
thuốc cuối cùng trước khi kết liễu cuộc đời.
Ông không còn lối
thoát nào khác hơn nữa. Ông đã làm đủ mọi cách để lấp đầy nỗi chán chường trong
tâm hồn. Ông đã đi đây đi đó, ông đã tìm lạc thú trong các cuộc vui trác táng,
ông đã chạy đến với mọi thứ hơi men và khói thuốc. Nhưng chán chường vẫn cứ
chán chường. Ông thử thời vận lần cuối cùng bằng một cuộc hôn nhân, nhưng không
có một người đàn bà nào có thể ở bên cạnh ông được vài tháng, bởi vì ông đòi hỏi
quá nhiều, nhưng lại không biết nghĩ đến người khác. Ông nhận ra rằng ông đã
chán chường mà cũng không ai được hạnh phúc bên cạnh ông. Chỉ có dòng sông may
ra mới mang lại cho ông sự thanh thản.
Người đàn ông
chưa hút xong điếu thuốc thì cũng có một người hành khất cũng đi qua chiếc cầu.
Con người rách rưới đó dừng lại nhìn người đàn ông và chìa tay xin giúp đỡ. Người
đàn ông chán chường không ngần ngại rút cả ví tiền và trao cho người hành khất.
Ông giải thích rằng bên kia thế giới ông không cần tiền bạc nữa. Người hành khất
cầm lấy chiếc ví một lúc rồi trao lại cho khổ chủ. Ông ta nhìn thẳng vào đôi mắt
của kẻ chán đời và nói: "Thưa ông, tôi không cần một số tiền lớn như thế.
Tuy là một người hành khất, nhưng tôi không là một kẻ hèn nhát. Ông hãy giữ lại
tiền của ông và đem qua bên kia thế giới của ông". Nói xong, người hành khất
ném cả ví tiền xuống dòng sông rồi lặng lẽ bước đi, bỏ mặc kẻ chán đời tiếp tục
gặm nhấm nỗi đắng cay chua xót của ông.
Ðã hút xong điếu
thuốc, nhưng kẻ chán đời vẫn muốn chưa kết liễu cuộc đời. Ông nhìn theo người
hành khất đang khuất xa dần. Tự nhiên, ông không muốn chết nữa, mà chỉ muốn nhặt
lại chiếc ví để trao tặng cho người hành khất. Chưa một lần trong đời, ông biết
mở ví trao tặng cho bất cứ người nào. Giờ phút này. ông muốn mở rộng tâm hồn, mở
rộng đôi tay để trao tặng và muốn tiếp tục sống. Nghĩ như thế, kẻ chán đời đứng
thẳng lên, rời bỏ cây cầu và tiếp tục đuổi theo cho kỳ được người hành khất.
Không gì buồn
chán cho bằng sống không có định hướng, không có lẽ sống. Sống mà không biết tại
sao mình sống, mình sẽ đi về đâu là điều làm cho con người chán chường và đau
khổ nhất.
Ai cũng khao
khát hạnh phúc, ai cũng đi tìm hạnh phúc nhưng lắm khi người ta chỉ chạy theo ảo
ảnh của hạnh phúc. Ai cũng biết rằng tiền tài, danh vọng và lạc thú trong cuộc
sống tự nó không phải là hạnh phúc và lắm khi chúng cũng không mang lại hạnh
phúc cho con người.
Hạnh phúc không
phải là một nơi để đi đến, hạnh phúc là một hướng đi. Có đi theo hướng đó, con
người mới cảm thấy được hạnh phúc. Vậy hướng đi của chúng ta là gì?
Chúa Giêsu, Ðấng là Ðường, là Sự Thật và
là Sự Sống, đã vạch ra cho chúng ta hướng đi ấy. Và hướng đi Ngài đã vạch ra
chính là Sống cho tha nhân. Ai càng tích trữ và chiếm giữ cho mình, người đó
càng nghèo nàn và khốn khổ. Ai càng đóng kín quả tim và khép chặt bàn tay, người
đó sẽ không được nhận lãnh. Hạnh phúc đích thực chính là trao ban, bởi vì như
Thánh Phaolô đã ghi lại lời của Chúa Giêsu: "Cho thì có hạnh phúc hơn nhận
lãnh".
Cho là liều thuốc chữa trị được căn bệnh
trầm trọng nhất trong tâm hồn chúng ta: đó là sự chán sống. Cho cũng là liều
thuốc xoa dịu được mọi khổ đau trong tâm hồn chúng ta. Chúng ta đang đau khổ vì
bị phản bội, vì thất chí, vì bệnh tật hay vì bất cứ một nguyên do nào: chúng ta
hãy thử mở rộng tâm hồn để trao ban, để san sẻ. Chúng ta sẽ cảm thấy được xoa dịu
trong tâm hồn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét