LẬP TÔNG TÒA THÁNH PHERO. Lễ kính
Được đặt trong nhà thờ chính toà của giáo phận, toà của một vị giám
mục là dấu chỉ quyền dạy dỗ, quyền hiến tế và quyền lãnh đạo của giám mục.
Lễ kính Tông toà thánh Phêrô nhắc chúng ta nhớ lại sứ
mạng Chúa Kitô đã trao phó cho vị thủ lãnh các Tông Đồ. Nhờ đặc ân không sai lầm,
thánh Phêrô là người bảo đảm đức tin của các anh em trong Tông Đồ đoàn. Lòng
tin của thánh Phêrô là đá tảng, trên đó Chúa đã xây Hội Thánh của Người
PHÚC ÂM: Mt 16,13-19
"Con là Đá, Cha sẽ trao cho con chìa khoá nước trời". (Mt
16,18-19)
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Mat-thêu.
13 Khi Đức Giê-su đến vùng kế
cận thành Xê-da-rê Phi-líp-phê, Người hỏi các môn đệ rằng : "Người ta nói
Con Người là ai ?" 14 Các ông thưa : "Kẻ thì nói là ông Gio-an Tẩy
Giả, kẻ thì bảo là ông Ê-li-a, có người lại cho là ông Giê-rê-mi-a hay một
trong các vị ngôn sứ." 15 Đức Giê-su lại hỏi : "Còn anh em, anh em bảo
Thầy là ai ?" 16 Ông Si-môn Phê-rô thưa : "Thầy là Đấng
Ki-tô, Con Thiên Chúa hằng sống." 17 Đức Giê-su nói với ông : "Này anh Si-môn
con ông Giô-na, anh thật là người có phúc, vì không phải phàm nhân mặc khải cho
anh điều ấy, nhưng là Cha của Thầy, Đấng ngự trên trời. 18 Còn Thầy, Thầy bảo cho anh biết :
anh là Phê-rô, nghĩa là Tảng Đá, trên tảng đá này, Thầy sẽ xây Hội Thánh của Thầy,
và quyền lực tử thần sẽ không thắng nổi. 19 Thầy sẽ trao cho anh chìa khoá Nước Trời : dưới
đất, anh cầm buộc điều gì, trên trời cũng sẽ cầm buộc như vậy ; dưới đất, anh
tháo cởi điều gì, trên trời cũng sẽ tháo cởi như vậy."
Suy niệm:
Ngai Tòa Thánh Phêrô Tông
Ðồ
Hôm nay chúng ta
tưởng nhớ việc Ðức Kitô chọn Phêrô là người thay thế Ngài trong việc cai quản
Giáo Hội.
Sau một "cuối tuần mất
mát" đầy đau khổ, hồ nghi và dằn vặt sau khi Ðức Kitô bị đóng đinh
và đem đi chôn, Phêrô đã được nghe Tin Mừng. Thiên thần ở ngôi mộ nói với bà
Maria Mađalêna, "Chúa
đã sống lại! Hãy đi nói với các môn đệ và Phêrô." Gioan kể lại
khi ngài và Phêrô chạy đến mộ, vị tông đồ trẻ đi nhanh hơn tông đồ lớn tuổi
kia, nhưng ngài đứng đợi ở ngoài. Khi Phêrô bước vào, thấy các khăn liệm ở dưới
đất, khăn che mặt được gói lại để ở đúng vị trí của nó. Gioan trông thấy và
tin. Nhưng ngài viết thêm: "... Họ không hiểu rằng theo kinh thánh, Ngài phải sống
lại từ cõi chết" (Gioan 20:9). Họ về nhà. Ðầu óc họ như nổ tung
với một khám phá mới, điều bất khả đã trở thành hiện thực. Chúa Giêsu đã hiện
ra với họ trong căn nhà khóa kín. Ngài nói, "Bình an cho anh em," và họ quá đỗi vui
mừng (Gioan 20:21b).
Và biến cố trong
ngày Ngũ Tuần đã giúp Phêrô cảm nhận được Ðức Kitô phục sinh một cách trọn vẹn.
"... Tất cả đều
tràn đầy Thánh Thần" (TVCÐ 2:4a) và họ bắt đầu rao giảng bằng
các thứ tiếng khác nhau tùy theo Thánh Thần ban cho.
Chỉ khi ấy Phêrô
mới chu toàn nhiệm vụ mà Chúa đã trao cho ngài: "... Một khi anh trở lại, hãy củng cố các
anh em" (Luca 22:32) Từ lúc đó, ngài trở nên phát ngôn viên cho
nhóm Mười Hai về những gì họ được cảm nghiệm qua Thánh Thần - trước nhà cầm quyền
muốn chặn đứng sự rao giảng, trước thượng hội đồng Giêrusalem, trước cộng đoàn
về vấn đề của Ananias và Sapphira. Ngài là người đầu tiên rao giảng Tin Mừng
cho Dân Ngoại. Sức mạnh chữa lành của Ðức Kitô ở trong Phêrô được chứng tỏ: cho
kẻ chết sống lại, chữa người ăn xin tàn tật. Dân chúng khiêng bệnh nhân ra đường
phố để khi Phêrô đi ngang qua, bóng của ngài có thể chữa họ lành.
Ngay cả một vị
thánh cũng gặp khó khăn của cuộc đời Kitô Hữu. Khi Phêrô không còn ăn uống với
Dân Ngoại tòng giáo vì ngài tế nhị không muốn tổn thương đến người Kitô gốc Do
Thái, Phaolô viết, "... Tôi chống đối ông ấy ra mặt vì rõ ràng là ông ấy
sai... Các ông ấy không đi đúng với chân lý của phúc âm..." (Galat 2:11b,
14a).
Trong đoạn cuối
Phúc Âm Thánh Gioan, Chúa Giêsu nói với Phêrô, "Thật, Thầy bảo thật cho anh biết, khi anh
còn trẻ, anh muốn mặc quần áo nào và muốn đi đâu tùy ý; nhưng khi anh lớn tuổi,
anh sẽ phải giang tay ra, và người khác sẽ mặc áo cho anh và dẫn anh đến nơi
anh không muốn" (Gioan 21:18). Chúa Giêsu tiên đoán về cái chết
mà Phêrô phải chịu để vinh danh Thiên Chúa. Trong thời gian cai trị của Nero,
trên Ðồi Vatican ở Rôma, Phêrô đã vinh danh Chúa Giêsu với sự tử đạo, có lẽ
cùng với nhiều Kitô Hữu khác.
Sống Lời Chúa:
Ngôi Lời Thiên Chúa thấu suốt tâm can,
không nhìn bộ mặt bên ngoài, không tìm người thông thái tự cao tự đại, không chọn
người tham vọng quyền cao chức trọng, nhưng chọn người khiêm nhường đơn sơ,
trung thành thánh thiện, biết nguyện cầu, biết thật lòng thống hối ăn năn dứt
chừa, biết ôm lấy Chúa, đón nhận hồng ân thánh, can trường sống ngoan...
Cầu nguyện:
Lạy
Chúa Giêsu, Chúa đã cho những con người yếu đuối cộng tác và công trình kỳ diệu
của Thiên Chúa. Xin cho chúng con luôn biết hành động theo Ý Chúa để Danh Chúa
mỗi ngày thêm cả sáng.
Lẽ sống:
Lầm lỗi là chuyện
thường
Hôm nay kỷ niệm ngày sinh của George Washington,
vị tổng thống đầu tiên của Hiệp chủng quốc Hoa Kỳ. Con người đã có công đưa nước
Mỹ đến độc lập, tự do và phồn thịnh ấy nổi tiếng là người nóng nảy, nhưng luôn
biết phục thiện và yêu sự thanh liêm. Ngay từ lúc thiếu thời, ông đã tỏ ra là
người đơn thành và sẵn sàng nhận lỗi của mình...
Ngày kia, cậu bé
George được trao cho một con dao để ra vườn làm cỏ. Trong vườn có một cây anh
đào nhỏ mà cha mẹ cậu rất quý. Chưa phân biệt được thế nào là cỏ dại thế nào là
cây trái, George đã chặt đứt cây anh đào vô cùng qúy giá của cha mẹ mình.
Cha của George
đau lòng nhìn thấy cây anh đào đổ xuống mặt đất. Ông đã thoáng nghi George là
thủ phạm, nên mới hỏi cậu: "Con có biết ai là người đốn hạ cây anh đào
không? Cha không muốn thấy điều đó lập lại một lần nữa...". George suy
nghĩ một lúc và trả lời: "Chính con là người đã đốn cây anh đào. Cha cứ phạt
con đi".
Và George ngạc
nhiên vô cùng khi nghe cha cậu trả lời: "Ðiều con vừa làm là một điều sai
trái.Nhưng con đã chữa được điều sai trái đó khi dám nói lên sự thật. Cha đánh
giá lòng can đảm và sự thành thật của con cao hơn là trăm nghìn những cây đẹp
như thế...".
Không ai trong
chúng ta, đặc biệt là tuổi trẻ, mà lại không sống với hy vọng tốt đẹp hơn trong
tương lai. Nhưng phải thành thật mà nói thì cuộc đời không phải lúc nào cũng là
con đường trải hoa, vì nhiều lần chúng ta gặp hoàn cảnh vô cùng tệ hại. Ðố với
nhiều người, dường như hy vọng về những điều tốt đẹp chỉ thành tựu trong mơ mộng
mà thôi và thực tế rất phũ phàng.
Tuổi trẻ đi qua
rất nhanh. Ngày tháng trôi qua, chúng ta chẳng mấy chốc già đi. Tóc trên đầu
chúng ta mỗi lúc một điểm thêm nhiều muối tiêu. Sau khoảng 45, mỗi lần nhìn vào
trong gương, chúng ta giật mình thấy mình già mau quá. nhìn lại tập ảnh của gia
đình, lắm khi chúng ta không có can đảm ngắm lâu hơn. Chẳng những gương mặt,
mái tóc bên ngoài, mà tuổi già còn gặp nhiều hạn chế hơn tuổi trẻ. Những môn thể
thao trước kia ưa thích, nay không còn đủ sức để chơi nữa. Cặp mắt sắc sảo đã
phải đeo thêm kính mới đọc được sách. Khi bước vào lớp tuổi 60 trở lên, bước đi của chúng trở nên
chậm chạp hơn. Trí nhớ mỗi lúc một ra kém cỏi...
Tuổi trẻ là một
chuỗi những vấp ngã, tuổi già là những tháng ngày để ân hận và hối tiếc khi chợt
nhận ra giới hạn của mình. Cuộc đời là thế. Chúng ta có nên bi quan không?
Người Kitô chúng ta luôn được mời gọi để sống
hy vọng. Ðổ vỡ, thất bại không phải là những ngõ cụt trong cuốc sống, nhưng phải
là bàn đạp để chúng ta vươn cao hơn. Cuộc đời không phải là một chuỗi ngày giữa
chiếc nôi và ngôi mộ. Cuộc đời là một hành trình đi từ chỗ hữu hạn đến chỗ vô hạn,
từ chỗ tuyệt vọng đến chỗ đầy hy vọng. Và cuối cùng cánh cửa của sự chết mà
chúng ta rồi đây sẽ bước qua chỉ là một khúc quanh của cuộc hành trình này mà
thôi...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét