PHÚC ÂM: Mt 25,31-46
"Những gì các ngươi làm cho một trong các anh em bé mọn nhất
của Ta đây, là các ngươi đã làm cho chính Ta". (Mt 25,45)
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Mat-thêu.
31 "Khi Con Người đến
trong vinh quang của Người, có tất cả các thiên sứ theo hầu, bấy giờ Người sẽ
ngự lên ngai vinh hiển của Người. 32 Các dân thiên hạ sẽ được tập hợp trước mặt Người,
và Người sẽ tách biệt họ với nhau, như mục tử tách biệt chiên với dê. 33 Người
sẽ cho chiên đứng bên phải Người, còn dê ở bên trái. 34 Bấy giờ Đức Vua sẽ phán cùng những
người ở bên phải rằng : "Nào những kẻ Cha Ta chúc phúc, hãy đến thừa hưởng
Vương Quốc dọn sẵn cho các ngươi ngay từ thuở tạo thiên lập địa. 35 Vì xưa
Ta đói, các ngươi đã cho ăn ; Ta khát, các ngươi đã cho uống ; Ta là khách lạ,
các ngươi đã tiếp rước ; 36 Ta trần truồng, các ngươi đã cho mặc ; Ta đau yếu,
các ngươi đã thăm viếng ; Ta ngồi tù, các ngươi đến hỏi han." 37 Bấy
giờ những người công chính sẽ thưa rằng : "Lạy Chúa, có bao giờ chúng con đã
thấy Chúa đói mà cho ăn, khát mà cho uống ; 38 có bao giờ đã thấy Chúa là khách
lạ mà tiếp rước ; hoặc trần truồng mà cho mặc ? 39 Có bao giờ chúng con đã thấy Chúa
đau yếu hoặc ngồi tù, mà đến hỏi han đâu ?" 40 Đức Vua sẽ đáp lại rằng :
"Ta bảo thật các ngươi : mỗi lần các ngươi làm như thế cho một trong những
anh em bé nhỏ nhất của Ta đây, là các ngươi đã làm cho chính Ta vậy." 41 Rồi Đức
Vua sẽ phán cùng những người ở bên trái rằng : "Quân bị nguyền rủa kia, đi
đi cho khuất mắt Ta mà vào lửa đời đời, nơi dành sẵn cho tên Ác Quỷ và các sứ
thần của nó. 42
Vì xưa Ta đói, các ngươi đã không cho ăn ; Ta khát, các ngươi đã không cho uống
; 43
Ta là khách lạ, các ngươi đã không tiếp rước ; Ta trần truồng, các ngươi đã
không cho mặc ; Ta đau yếu và ngồi tù, các ngươi đã chẳng thăm viếng." 44 Bấy
giờ những người ấy cũng sẽ thưa rằng : "Lạy Chúa, có bao giờ chúng con đã
thấy Chúa đói, khát, hoặc là khách lạ, hoặc trần truồng, đau yếu hay ngồi tù,
mà không phục vụ Chúa đâu ?" 45 Bấy giờ Người sẽ đáp lại họ rằng : "Ta bảo
thật các ngươi : mỗi lần các ngươi không làm như thế cho một trong những người
bé nhỏ nhất đây, là các ngươi đã không làm cho chính Ta vậy." 46 Thế
là họ ra đi để chịu cực hình muôn kiếp, còn những người công chính ra đi để hưởng
sự sống muôn đời."
Suy niệm:
Thiên đàng của bác ái
Một đêm trăng nọ,
nhìn qua cửa sổ, một tu sĩ già bỗng nhìn thấy một thiên thần đang ngồi viết
trên một cuốn sách vàng. Lòng tràn ngập hân hoan, vị tu sĩ rón rén đến gần và
lên tiếng hỏi:
- Ngài đang viết
gì trong quyển sách này thế?
Thiên thần trả lời:
- Ta đang ghi
danh những ai yêu mến Thiên Chúa.
Vừa lo lắng, vừa
hồi hộp, vị tu sĩ mới hỏi xem tên của mình có trong sách không.
Thiên thần giở từng
trang, chăm chú đọc từng hàng, nhưng không thấy tên ông.
Thế nhưng điều đó
không làm vị tu sĩ thất vọng, ông nói với thiên thần:
- Xin Ngài vui
lòng ghi tên tôi như một thầy dòng lúc nào cũng yêu mến tha nhân.
Thiên thần chiều
ý ông, thế là tên ông được ghi vào sổ vàng.
Tối hôm sau,
thiên thần lại hiện ra và mở quyển sổ vàng cho vị tu sĩ xem, lần này ông thấy
tên mình dẫn đầu danh sách những người yêu Chúa.
Sau khi vị tu sĩ
gia qua đời, xem lại nhật ký của ông, người ta thấy dòng chữ đầu tiên trong nhật
ký chính là câu trích dẫn thư 1 Ga 4,20: “Nếu ai nói mình yêu mến Chúa mà lại ghét anh em mình, thì đó
là kẻ nói dối, vì kẻ không yêu mến người anh em nó thấy đó, tất không thể yêu mến
Thiên Chúa mà nó không thấy”. Tiếp theo lời trích dẫn vị tu sĩ ghi
chú: “Tôi đi tìm
kiếm linh hồn tôi, nhưng tôi không thấy; tôi đi tìm Thiên Chúa, nhưng Thiên
Chúa vượt thoát khỏi tôi; tôi đi tìm người anh em, tôi đã gặp được Thiên Chúa
và linh hồn tôi”.
Từ khởi đầu, dường
như Thiên Chúa đã muốn tạo dựng cho con người một thiên đàng vĩnh cửu trên trần
gian này. Trong cơn gió nhẹ của mỗi buổi chiều tà, Thiên Chúa đến truyện vãn với
con người, đó là hình ảnh một hạnh phúc vô biên mà con người có thể hưởng nếu
ngay từ trần gian này. Thế nhưng khi con người chối từ mối liên lạc với Thiên
Chúa và chối bỏ chính mình, con người cũng đánh mât hạnh phúc ấy. Ngôi Hai Thiên Chúa đã
đến để tái lập thiên đàng tại thế ấy cho con người, Ngài nói với con người rằng
con người sẽ có được thiên đàng ấy khi nó biết xây dựng sự hài hoà với Thiên
Chúa và với con người. Và vì Thiên Chúa tự đồng hoá với con người, nên chính
trong sự hài hoà với tha nhân, con người gặp gỡ Thiên Chúa và tìm lại được
thiên đàng đã mất.
Có biết bao ý thức
hệ và triết thuyết hứa hẹn cho con người một thiên đàng tại thế, nhưng thứ
thiên đàng ấy đã khong bao giờ đền, mà thay vào đó chỉ là hoả ngục của hận thù
và chết chóc mà thôi. Làm sao có thể xây dựng được thiên đàng khi người ta chối
bỏ hay chà đạp tha nhân, làm sao có thiên đàng khi người ta lấy hận thù làm men
cho xã hội. Ở đâu
có Thiên Chúa, ở đó là thiên đàng, nhưng ở đâu có tha nhân thì ở đó cũng có
Thiên Chúa, bởi vì con người là hình ảnh của Thiên Chúa. Mỗi gặp gỡ với tha
nhân, mỗi nghĩa cử làm cho tha nhân là một bước tiến vào thiên đàng ngay từ cuộc
sống này.
Xin cho chúng ta
cảm nếm được hạnh phúc đích thực khi phục vụ tha nhân, và xin cho chúng ta luôn
ý thức tha nhân chính là nơi chúng ta có thể gặp gỡ Chúa.
Mỗi Ngày Một Tin Vui
Sống Lời Chúa:
Năm Thánh Lòng Thương Xót, chúng ta
nghe lại những đòi hỏi của Chúa để được trở nên thánh thiện. Một
trong những đòi hỏi đó là phải có lòng thương xót dành cho những người
thân cận.
Cầu nguyện:
Lạy
Thiên Chúa giàu lòng thương xót, xin giúp chúng con biết thương xót như
Chúa đã thương xót chúng con.
Lẽ sống:
Bài ca vạn vật
Một tác giả nọ
đã tưởng tượng ra một cuộc gặp gỡ giữa một nhà tí thức bi quan với Thánh
Phanxico thành Assisi. Như thường lệ, mỗi lần gặp bất cứ ai, vị sứ giả của Hòa
Bình thường cất lên bài ca vạn vật: "Chúc tụng Ðấng Tối cao, Thiên Chúa toàn năng vì anh mặt
trời, vì chị mặt đất, vì anh lửa, anh gió, vì chị chết". Nhà
trí thức bi quan lắng nghe hết bài ca vạn vật của vị sứ giả Hòa Bình. Nước mắt
lăn dài trên gò má của ông. Nhưng đây không phải là những giọt nước mắt của cảm
động, mà là của căm tức thì đúng hơn. Không còn kềm hãm được cơn giận của mình
nữa, nhà trí thức bi quan trút bỏ trên Thánh Phanxico tất cả những sôi sục của
ông mà ông cũng cho là của không biết bao nhiêu kẻ vô tội khác trên trần gian.
Ông nói với Thánh nhân như sau: "Hỡi người anh em kỳ diệu với cái nhìn đầy
ánh sáng. Người anh em ca tụng mặt trời. Người anh em có bao giờ thấy
người ta chết vì bị mặt trời thiêu đốt chưa? Người anh em có bao giờ thấy cả một
sa mạc nắng cháy khô cằn chưa? Người anh em có thấy người ta chết vì hạn hán
không?
Người anh em ca
tụng nước.
Người anh em có bao giờ chững kiến cảnh lụt lội, màn trời chiếu đất chưa? Người
anh em ca tụng Mẹ Ðất. Hẳn người anh em đã biết run sợ khi chứng kiến cảnh
động đất: nhà cửa đổ nát, người người bị chôn vùi. Người anh em ca tụng lửa.
Người anh em có bao giờ chứng kiến cảnh núi lửa thiêu rụi níu rừng cây cỏ và
con người không?
Người anh em ca
tụng anh gió.
Người anh em có lẽ chưa bao giờ ra giữa khơi để chứng kiến cảnh chới với của những
người đi biển khi gặp cuồng phong? Hằng năm có biết bao nhiêu người chết vì gió
bão? Hằng năm có biết bao nhiêu người chết vì thiên tai?
Nghe tất cả những
lời tả oán ấy của người trí thức bi quan, vị sứ giả của Hòa Bình chỉ biết mỉm
cười. Ngài gật đầu trả lời: Phải, hỡi người anh em, ta nghe và biết tất cả những gì người
anh em mới kể ra. Ta biết rằng tất cả những điều thiện hảo đều có thể trở thành
xấu do sự sử dụng không đúng của con người. Ðó là chân lý mà ai trong chúng ta
cũng đều có thể cảm nghiệm được trong cuộc sống mỗi ngày.
Nhưng điều Ta muốn
nói:
đó là ngay từ những
điều xấu, Thiên Chúa có thể biến thành khởi nguồn của những điều tốt đẹp hơn. Trong
bài ca của Ta, Ta đã nhắc đến Sự Chết và Tội Lỗi là hai điều xấu xa nhất. Cái
chết có thể trở thành nguồn ơn cứu thoát. Tội lỗi cũng có thể trở thành khởi điểm
của hồng ân. Thánh Phaolô há đã chẳng nói: "Nơi nào tội lỗi càng nhiều, nơi đó Thiên Chúa càng ban
ơn dồi dào hơn". Thiên Chúa không bao giờ thất vọng và đầu hàng
trong việc thi ân cả. Tất cả những gì Ta muốn nói lên trong bài ca vạn vật của
Ta: đó là mời
gọi anh em hãy cố gằng nhìn thấy sự thiện trong mọi sự.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét