PHÚC ÂM: Lc 16, 1-8
"Con cái đời này khi đối xử với đồng loại thì khôn khéo hơn
con cái sự sáng". (Lc 16,8).
Tin
Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Luca.
1 Đức Giê-su còn nói với các môn đệ rằng
: "Một nhà phú hộ kia có một người quản gia. Người ta tố cáo với ông là
anh này đã phung phí của cải nhà ông. 2 Ông mới gọi anh ta đến mà bảo : 'Tôi nghe người
ta nói gì về anh đó ? Công việc quản lý của anh, anh tính sổ đi, vì từ nay anh
không được làm quản gia nữa !' 3 Người quản gia liền nghĩ bụng : 'Mình sẽ làm gì
đây ? Vì ông chủ đã cất chức quản gia của mình rồi. Cuốc đất thì không nổi, ăn
mày thì hổ ngươi. 4 Mình biết phải làm gì rồi, để sau khi mất chức
quản gia, sẽ có người đón rước mình về nhà họ !'
5 "Anh ta liền cho gọi từng con nợ của
chủ đến, và hỏi người thứ nhất : 'Bác nợ chủ tôi bao nhiêu vậy ?' 6 Người ấy
đáp : 'Một trăm thùng dầu ô-liu.' Anh ta bảo : 'Bác cầm lấy biên lai của bác
đây, ngồi xuống mau, viết năm chục thôi.' 7 Rồi anh ta hỏi người khác : 'Còn bác, bác nợ bao
nhiêu vậy ?' Người ấy đáp : 'Một ngàn giạ lúa.' Anh ta bảo : 'Bác cầm lấy biên
lai của bác đây, viết lại tám trăm thôi.'
8 "Và ông chủ khen tên quản gia bất
lương đó đã hành động khôn khéo. Quả thế, con cái đời này khôn khéo hơn con cái
ánh sáng khi xử sự với người đồng loại.
Suy niệm:
Hành xử khôn khéo
Một đạo sĩ đi
ngang qua cây dừa, một chú khỉ hái dừa ném xuống đầu ông. Ðạo sĩ lẳng lặng bổ
ra lấy nước uống rồi ăn luôn cùi dừa, còn lại vỏ dừa, ông làm thành chén ăn
cơm. Nét điềm tĩnh của đạo sĩ là nắm lấy mọi cơ hội trong cuộc sống để mưu ích
cho mình. Ông quên đi niềm đau trên đầu của mình cũng như sự tinh nghịch của
chú khỉ, để sử dụng tối đa ích lợi của trái dừa.
Khôn ngoan để
luôn luôn tích cực xây dựng Nước Trời, đó là lời Chúa Giêsu nhắn nhủ qua dụ
ngôn người quản lý trong Tin Mừng hôm nay. Dụ ngôn có lẽ dựa trên một cuộc biển
lận xẩy ra trong bất cứ xã hội nào. Chúa Giêsu không có ý tán thành hành vi biển
lận của người quản lý; Ngài chỉ khen cung cách giải quyết vấn đề của ông: ông
biết nhìn xa thấy rộng để tìm phương thế cho hoạn nạn sắp phủ xuống trên ông.
Bài học có thể rút ra từ dụ ngôn chính là tận dụng thời gian, biết tất cả thành
cơ may để gặp gỡ Chúa và xây dựng Nước Trời.
Thái độ của con
người thường là nổi loạn, than trách, buông xuôi, bỏ cuộc. Chúa Giêsu khuyên
chúng ta khôn ngoan điềm tĩnh để biến đau khổ thành cơ may đưa đến một ơn ích
cao đẹp hơn. Ðạo sĩ trong câu truyện trên đây không dừng lại để rủa xả con khỉ,
nhưng điềm nhiên sử dụng trọn vẹn trái dừa. Người điềm tĩnh khôn ngoan là người
biết nhìn một cách lạc quan những thất bại, mất mát trong cuộc sống. Thánh
Phaolô đã có cái nhìn lạc quan ấy, khi nói: "Ðối với những ai yêu mến Chúa, thì mọi sự đều dẫn về điều
thiện".
Dưới cái nhìn của
con người, loài người được xếp theo những hơn thua về tài năng, may mắn, thành
công, thông minh, nhưng trong cái nhìn yêu thương của Chúa, tất cả đều là ân sủng.
Chúng ta hãy tín thác cho Chúa, đón nhận mọi biến cố như lời mời gọi yêu
thương, tin tưởng. Bên kia những gì chúng ta có thể ước đoán, tưởng tượng,
Thiên Chúa vẫn yêu thương chúng ta. Hãy xử thế như người quản lý trong dụ ngôn:
biến tất cả thành cơ may để nhận ra tình yêu Chúa, để loan báo, chia sẻ tình
yêu ấy với mọi người.
Mỗi Ngày Một Tin Vui
Sống Lời Chúa:
Ðức Giêsu muốn dạy chúng
ta biết dùng sự khôn ngoan của mình để sử dụng gia tài Chúa ban: Sức khỏe, thời
gian, tiền của... mà tìm lấy cho mình hạnh phúc vĩnh cửu.
Cầu nguyện:
Lạy
Chúa Giêsu, Chúa biết con người chúng con yếu hèn, chúng con muốn theo Chúa nhưng
lại chạy theo của cải vật chất, lạc thú, danh vọng ở đời. Xin tha thứ cho chúng
con và ban ơn khôn ngoan, ý chí cương quyết để chúng con biết chọn Chúa, vì
chính Chúa là hạnh phúc vĩnh cửu của chúng con.
Lẽ sống:
Ðồng bạc nhân nghĩa
Một câu chuyện
ngụ ngôn của Nga kể rằng: Có một nhà phú hộ kia khi gần chết lòng trí vẫn chỉ
nghĩ đến tiền của là động lực đã thúc đẩy ông lao lực không biết mệt mỏi suốt cả
cuộc đời. Dùng chút sức tàn, ông cố gỡ chiếc bao nhỏ đeo ở cổ, lấy ra chiếc
chìa khóa trao cho người đầy tớ trung tín nhất của ông. Ông phú hộ ra dấu chỉ
chiếc rương nằm trong góc nhà và ra lệnh cho cô ta lấy những túi tiền vàng ở
trong đó bỏ vào quan tài.
Khi chết xong,
ông bắt đầu sống cuộc đời mới.
Ðứng trước chiếc
bàn dài trưng bày đủ thứ cao lương mỹ vị, ông ta hỏi: "Món này giá bao
nhiêu vậy?". Người bán hàng trả lời: "Một xu". Ông phú hộ chỉ một
món khác kém giá trị hơn và hỏi: "Còn hộp cá mòi kia giá bao nhiêu?".
"Cũng một xu", người bán hàng nhã nhặn trả lời.
Thấy người bán
hàng vui tính ông phú hộ tiếp tục hỏi: Còn miếng bánh này?". "Tất cả
các vật trưng bày ở đây đều được bán với giá một xu", người bán hàng cho
biết.
Ông phú hộ mỉm
cười thỏa mãn. Rẻ thật, ông nghĩ thầm. Rồi sau một hồi ngắm nghía, ông chọn một
đĩa thức ăn lớn. Nhưng khi ông lấy một đồng tiền vàng mang theo lúc từ giã cõi
đời ra trả, cô thu tiền không nhận. Cô ta vừa lắc đầu vừa nói: "Ông đã học
được quá ít trong cuộc sống". Nghe nói thế ông phú hộ không khỏi ngạc
nhiên, gặn hỏi: "Thế nghĩa là gì? Ðồng tiền vàng của tôi không đủ để trả
cho đĩa thức ăn này sao?".
Bấy giờ người
thu tiền mới cho ông biết: "Ở đây chúng tôi chỉ nhận những đồng tiền mà trong cuộc
sống trước đây ông đã dùng để giúp đỡ cho những người nghèo túng, đói khổ".
Tại những vùng
chịu ảnh hưởng của Phật Giáo đến từ Trung Hoa, vào những ngày giỗ hay ngày tư,
ngày tết, các phật tử có thói quen đốt những giấy tiền vàng bạc với niềm tin là
qua đó họ có thể gửi tiền ấy cho ông bà, cha mẹ đã quá cố để họ có thể tiêu xài
nơi chốn suối vàng.
Những người Công Giáo cũng thể hiện lòng
hiếu thảo của mình đối với những thân nhân đã qua đời bằng cách dâng những hy
sinh và kinh nguyện đặc biệt trong tháng 11 mỗi năm. Cộng vào đấy, là những
hành động bác ái, chia sẻ, làm thay cho những người đã từ biệt cõi đời.
Lúc rao giảng
Tin Mừng, Chúa Giêsu đã nêu bật thật rõ ràng ý nghĩa của biến cố "Nhập Thể"
của Ngài: Ngài không những "làm người" trong một thân xác duy nhất,
ngài còn đồng hóa mình với tất cả mọi người để nếu chúng ta yêu thương bất kỳ
ai, đó là chúng ta cũng yêu mến Ngài.
Ðể sống trọn ý nghĩa của tháng 11, tháng
các đẳng linh hồn, chúng ta không chỉ dâng lời cầu nguyện cho những người đã
khuất bóng, nhưng cũng hãy gia tăng những việc từ thiện bác ái, chia cơm sẻ áo
với những anh chị em thiếu thốn đang sống bên cạnh, để dâng các công đức ấy cho
các đẳng, đồng thời cũng để thâu nhập cho chính chúng ta những công nghiệp có
giá trị vĩnh cửu trong cuộc sống mai hậu.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét