PHÚC ÂM: Lc 18, 35-43
"Ngươi muốn Ta làm gì cho ngươi? - Lạy
Ngài, xin cho tôi được xem thấy". (Lc 18,41).
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Luca.
35 Khi Đức Giê-su gần đến
Giê-ri-khô, có một người mù đang ngồi ăn xin ở vệ đường. 36 Nghe thấy đám đông đi qua, anh ta
hỏi xem có chuyện gì. 37 Họ báo cho anh biết là Đức Giê-su Na-da-rét
đang đi qua đó. 38
Anh liền kêu lên rằng : "Lạy ông Giê-su, Con vua Đa-vít, xin dủ lòng
thương tôi !" 39 Những người đi đầu quát nạt, bảo anh ta im đi ;
nhưng anh càng kêu lớn tiếng : "Lạy Con vua Đa-vít, xin dủ lòng thương tôi
!" 40
Đức Giê-su dừng lại, truyền dẫn anh ta đến. Khi anh đã đến gần, Người hỏi : 41
"Anh muốn tôi làm gì cho anh ?" Anh ta đáp : "Lạy Ngài, xin cho
tôi nhìn thấy được." 42 Đức Giê-su nói : "Anh nhìn thấy đi ! Lòng
tin của anh đã cứu chữa anh." 43 Lập tức, anh ta nhìn thấy được và theo Người, vừa
đi vừa tôn vinh Thiên Chúa. Thấy vậy, toàn dân cất tiếng ngợi khen Thiên Chúa.
Suy niệm:
Sự mù lòa thiêng liêng
Con người đã được
Thiên Chúa sáng tạo đặt vào trong hiện hữu và cuối cùng sẽ trở về cùng Thiên
Chúa trong Chúa Giêsu Kitô. Trong thời gian chờ đợi ngày trở về này, mỗi người
chúng ta phải sống như thế nào? Chúng ta hãy đối chiếu cuộc sống chúng ta với Lời
Chúa, nhưng không phải chỉ đối chiếu, mà còn cần phải sửa chữa, vứt bỏ những gì
không phù hợp với lời dạy của Chúa.
Tin Mừng mà Giáo Hội cho chúng ta lắng
nghe hôm nay, kể lại cuộc gặp gỡ giữa Chúa Giêsu và người mù thành Giêricô. Ðây
không phải là dụ ngôn, mà là biến cố có thật. Chúng ta có thể
quan sát hai thái độ thực hành. Trước hết là thái độ của những người cản trở
không cho anh mù gặp gỡ Chúa, những người này cho rằng chỉ có họ mới được quyền
đi bên cạnh Chúa. Thật ra, trong tương quan giữa con người với Thiên Chúa, trên
bình diện thông ban ân sủng, cứu rỗi, con người không thể cậy dựa vào quyền lợi
của mình mà đòi hỏi Thiên Chúa. Tất cả đều là ân sủng nhưng không của Thiên
Chúa, không ai có quyền dành lại ân sủng đó cho riêng mình.
Thái độ thứ hai chúng ta có thể nhận thấy
nơi anh mù. Ý thức thân phận của mình, anh không có gì để khoe khoang hay đòi hỏi,
nhất là đòi hỏi Thiên Chúa, mà anh chỉ khiêm tốn cầu xin: "Lạy ông Giêsu, con vua Ðavít, xin dủ lòng thương tôi". Sự mù lòa thể
xác và nghèo nàn vật chất không phải là một ngăn trở con người gặp gỡ Thiên
Chúa và lãnh nhận ơn lành của Ngài. Từ ơn lành cho thể xác mù lòa: "Lạy Ngài, xin cho tôi nhìn thấy được",
anh mù đã tiến thêm một bước quan trọng, như tác giả Luca ghi lại: "Tức khắc anh
thấy được và theo Chúa, vừa đi vừa ca tụng Thiên Chúa. Thấy vậy, toàn dân liền
ca ngợi Thiên Chúa". Anh mù đã sống trọn ơn gọi Kitô của mình;
anh đã thực hiện lời Chúa Giêsu căn dặn các môn đệ Ngài: "Ánh
sáng của các con phải chiếu soi trước mặt thiên hạ, để họ thấy những việc lành
các con làm, mà tôn vinh Cha các con Ðấng ngự trên trời".
Ước gì Lời Chúa
hôm nay thức tỉnh và giải thoát chúng ta khỏi sự mù lòa thiêng liêng, để chúng
ta luôn bước đi trong ánh sáng của Chúa và chiếu tỏa ánh sáng ấy trước mặt mọi
người.
Mỗi Ngày Một Tin Vui
Sống Lời Chúa:
Nhờ lòng tin vào Chúa
Giêsu, anh mù thành Giêricô được Chúa cho sáng mắt. Cậy nhờ Danh Chúa Giêsu mở
rộng con mắt của linh hồn ta.
Cầu nguyện:
Lạy
Chúa Giêsu, xin thương mở mắt linh hồn con, để con thấy được tình thương Chúa đang
hiện diện khắp nơi. Xin cho mắt linh hồn con sáng suốt, để con nhận ra đâu là điều
đẹp ý Chúa, và nhận ra mọi người là anh em con. Xin Chúa cho con, ngay từ bây
giờ được bước đi trong ánh sáng Chúa, để mai sau con được chiêm ngưỡng Thánh
Nhan Chúa muôn đời.
Lẽ sống:
Vui để đợi chết
Theo giai thoại
của người Trung Hoa thì ngày xưa có một người tên là Vinh Khải Kỳ tỏ ra là một
bậc tiên ông đạo cốt, mình mặc áo lông cừu, lưng thắt dây, ngày ngày giao du ở
sơn thủy, vui thú cầm ca chậm rãi rảo bước, tay đánh đàn miệng ca hát không ngừng.
Một hôm, đức Khổng Tử đi dạo gặp Vinh Khải Kỳ, ngài mới hỏi ông: "Tiên
sinh làm thế nào mà thường vui vẻ ca hát như thế?".
Khải Kỳ thưa: "Trời sanh muôn
vật, loài người cao quý nhất. Ta đã được làm người, đó là điều đáng vui. Người
ta sinh ra có người đui què, có người non yếu... mà ta thì khỏe mạnh sống lâu,
thế là hai điều đáng vui. Còn cái nghèo là sự thường của thế gian, cái chết là
hết sự đời. Ta nay biết vui với cảnh đời để đợi cái chết thì còn gì lo buồn nữa?".
Lạc
quan, vui sống là đức tính cơ bản nhất của người Kitô. Người Kitô nhận ra phẩm
giá cao cả của mình và tiếp nhận mọi sự xảy đến như một hồng ân của Chúa. Cây cỏ đồng nội,
muôn thú trên rừng không nhọc công tích trữ mà còn được Chúa che chở nuôi nấng,
huống chi con người là hình ảnh của Người... Mỗi ngày có niềm vui nỗi khổ của nó. Hãy quẳng
gánh lo đi và vui sống từng phút giây như một ân ban của Chúa, đó là bí quyết để
giúp ta được hạnh phúc ở đời này.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét