PHÚC ÂM: Mt 15,29-37
"Chúa Giêsu chữa nhiều người và hoá
bánh ra nhiều". (Mt 15,30.36).
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Matthêu.
29 Đức Giê-su xuống khỏi miền ấy, đến ven
Biển Hồ Ga-li-lê. Người lên núi và ngồi ở đó. 30 Có những đám người đông đảo kéo đến cùng
Người, đem theo những kẻ què quặt, đui mù, tàn tật, câm điếc và nhiều bệnh nhân
khác nữa. Họ đặt những kẻ ấy dưới chân Người và Người chữa lành,31 khiến đám đông phải kinh ngạc vì thấy kẻ
câm nói được, người tàn tật được lành, người què đi được, người mù xem thấy. Và
họ tôn vinh Thiên Chúa của Ít-ra-en.
32 Đức Giê-su gọi các môn đệ lại mà nói :
"Thầy chạnh lòng thương đám đông, vì họ ở luôn với Thầy đã ba ngày rồi và
họ không có gì ăn. Thầy không muốn giải tán họ, để họ nhịn đói mà về, sợ rằng
họ bị xỉu dọc đường." 33 Các môn đệ thưa : "Trong nơi hoang vắng này, chúng con
lấy đâu ra đủ bánh cho đám đông như vậy ăn no ?" 34 Đức Giê-su hỏi : "Anh em có mấy chiếc
bánh ?" Các ông đáp : "Thưa có bảy chiếc bánh và một ít cá
nhỏ." 35 Bấy giờ, Người truyền cho đám đông ngồi xuống đất. 36 Rồi Người cầm lấy bảy chiếc bánh và mấy
con cá, dâng lời tạ ơn, bẻ ra, trao cho môn đệ, và môn đệ trao cho đám
đông. 37 Ai nấy đều ăn và được no nê. Những mẩu bánh còn thừa, người ta thu
lại được bảy thúng đầy.
Suy niệm:
Hóa bánh ra nhiều
Khi bàn về đoạn Tin Mừng hôm nay, một học
giả Kinh Thánh đã viết: "Mỗi một giai đoạn trong cuộc đời rao giảng của
Chúa Giêsu được đánh dấu bằng một bữa ăn khoản đãi dân Ngài". Trước hết là
phép lạ bánh hóa ra nhiều cho 5,000 người ăn, được coi như biến cố chấm dứt sứ
vụ của Ngài tại Galilêa. Vì từ đây Ngài không còn giảng dạy tại các Hội Ðường cũng
như làm những phép lạ, chữa bệnh tật tại đó nữa. Thứ đến là phép lạ hóa bánh ra
nhiều nuôi sống 4,000 người, đánh dấu trong một giai đoạn ngắn giảng dạy tại
các vùng dân ngoại biên giới Palestina, miền Tirô và Sidon và miền thập tỉnh.
Sau cùng là bữa tiệc ly tại Jérusalem, nơi đây đã kết thúc cuộc đời rao giảng của
Ngài ở trần gian.
Với cái nhìn
phân tích, chúng ta sẽ thấy rằng mỗi bữa ăn đều nằm trong một bối cảnh khác
nhau, thành phần tham dự cũng khác nhau. Tuy nhiên, tất cả cùng phát xuất từ một
động lực chính, đó là Lòng Thương Xót của Thiên Chúa.
Hai lần hóa bánh
ra nhiều đều do sự lo lắng của Chúa Giêsu: "Nếu để họ ra về e rằng có những
người sẽ bị đói lả dọc đường". Và riêng bữa tiệc cuối cùng, đó là bữa tiệc
ly, Chúa Giêsu đã phải thực hiện một phép lạ vĩ đại để cho mọi người được đủ sức
mạnh mà tiến bước trên con đường lữ hành trần gian. Nếu là một trong 5,000 người
của đám dân chúng được Tin Mừng nói đến hôm nay, chắc chắn tâm trạng của chúng
ta cũng chẳng khác gì tâm trạng của đám dân chúng lúc bấy giờ, là bụng đói lả
sau ba ngày theo ngài nhưng lại không dám lên tiếng cứ giữ thái độ yên lặng.
Có thể họ im lặng
vì chưa đủ lòng tin vào quyền năng của Chúa Giêsu. Thắc mắc của họ phần nào tương
tự như thắc mắc của các tông đồ: "Lấy đâu ra bánh trong hoang địa này cho
ngần ấy người ăn". Mặc dù các môn đệ đã thấy Ngài chữa lành các bệnh tật
như làm cho kẻ điếc được nghe, què được đi, cùi được sạch... Tuy nhiên, có thể
họ nghĩ rằng mình không thuộc về những hạng người cần đến Chúa Giêsu, vì thân
thể đang khỏe mạnh đâu cần gì đến thầy thuốc. Sự đói mệt chỉ là một nhu cầu thể
lý chứ không phải là một căn bệnh làm gì phải bắt Ngài bận tâm. Thế nhưng họ đâu
có thể ngờ rằng, tuy không phải là căn bệnh thì chúng có thể làm hại con người
hoặc có thể vì chút tự ái cá nhân mà họ đành im lặng mặc cho cơn đói hành hạ. Tại
sao không chịu lo xa chuẩn bị chút ít lương thực phòng thân để giờ này lại mở
miệng lên tiếng kêu ca.
Nhìn chung thái độ
im lặng này xuất phát từ hai nguyên nhân: Thiếu tin tưởng vào Thiên Chúa và quá
quy trách vào bản thân.
Thiếu tin tưởng
vào Thiên Chúa khiến con người không thấy Ngài đầy quyền năng và đầy lòng thương
xót. Ngài thấu hiểu hết mọi người và hằng quan tâm đến tất cả mọi nhu cầu của
con người, ngay cả những nhu cầu nhỏ nhặt nhất cũng đều được Ngài đáp ứng. Mặt
khác, quá thiên về bản thân cũng khiến cho con người xa cách Thiên Chúa. Con người
luôn phải cần đến sự trợ giúp của Thiên Chúa.
Về phần Chúa
Giêsu, dù cho đám dân chúng im lặng, Ngài không chấp lẽ thái độ của họ, Ngài
luôn quan tâm đến họ, Ngài sợ họ đói lả té xỉu dọc đàng, và Ngài đã cho họ ăn một
cách dư giả đến nổi ăn xong còn dư được bảy thúng đầy. Con số này tượng trưng
cho cái vô biên không đo lường nổi.
Cuộc lữ hành nào
mà chẳng mệt nhoc, không lương thực thì chắc chắn sẽ có kẻ rơi rụng dọc đường.
Chúa Giêsu đã thấy trước điều này ngay trong cuộc lữ hành trần gian, vì thế
Ngài đã ban Mình Ngài để làm lương thực nuôi dân Ngài. Tuy nhiên, căn bệnh im lặng
của đám dân chúng ngày xưa còn là căn bệnh của thế giới hôm nay. Căn bệnh đó
xem ra còn trầm trọng hơn, vì bàn tiệc đã bày sẵn nhưng chẳng mấy ai đến hưởng
dùng.
Mùa vọng là mùa đợi
trông, dân Do Thái ngày xưa trông đợi ngày Chúa đến, ngày mà Chủ các cơ binh sẽ
thiết đãi một bữa tiệc đầy thịt rượu, thịt thì béo, rượu thì ngon. Sống trong tâm tình
của Mùa Vọng, ước mong rằng mỗi người trong chúng ta sẽ hiểu được giá trị trổi
vượt của bàn tiệc Thánh Thể mà Thiên Chúa đã thiết đãi dân Ngài để rồi trong cuộc
đời lữ hành trần gian chúng ta sẽ được no đủ và vững bước tiến về quê trời,
không lo sợ phải mệt lả dọc đường.
Suy Niệm Phúc Âm Hằng Ngày
Sống Lời Chúa:
Theo gương Đức Giêsu mỗi
người chúng ta khi làm việc Tông đồ cũng phải biết quan tâm lo lăng đến nhu cầu
của tha nhân.
Cầu nguyện:
Lạy
Chúa Giêsu, xin gì con biết lắng nghe Lời Chúa và thực thi Lời Ngài truyền dạy:
“Bẻ ra, trao đi rồi sẽ hoá ra nhiều”.
Lẽ sống:
Mòn Mỏi
Ðợi Trông
Ngày kia, một
hoàng đế nọ tập trung lại tất cả các nghệ sĩ trong mọi lãnh thổ của đế quốc, để
tổ chức một cuộc thi đua. Ðề tài của cuộc thi đua là: mô tả dung mạo của hoàng
đế...
Các nghệ sĩ Ấn Ðộ
đến với đầy đủ dụng cụ và các thứ đá hoa cương qúy giá. Các nghệ sĩ người
Armêni mang đến một thứ đất sét mà chỉ có họ mới biết được giá trị của nó. Những
người Ai Cập thì mang đến đủ thứ dụng cụ và một khối cẩm thạch qúy giá.
Sau cùng, người
ta thấy xuất hiện một phái đoàn Hy Lạp. Mọi người đều ngạc nhiên, bởi vì họ chỉ
mang đến vỏn vẹn một gói thuốc đánh bóng...
Người ta giam
các nghệ sĩ vào trong các khu nội cấm trong cung điện. Khi thời hạn ấn định đã
đến, hoàng đế cho trưng bày tất cả các tác phẩm của các nghệ sĩ. Ông trầm trồ
ca ngợi bức chân dung của chính mình do các họa sĩ Ấn Ðộ vẽ. Sang đến các pho
tượng của người Ai Cập và các mô hình của người Armêni, ông càng tỏ ra thán phục
hơn.
Sau cùng, khi đến
gian hàng của người Hy Lạp, ông chỉ thấy vỏn vẹn bức tường bằng cẩm thạch của
phòng khách, nhưng mặt tường được đánh bóng đến độ khi nhìn vào ông thấy
nguyên khuôn mặt của mình hiện ra từng
nét...
Và dĩ nhiên,
phái đoàn đã đoạt giải chính là những người Hy Lạp, bởi vì họ đã hiểu rằng chỉ
có hoàng đế mới họa được chính khuôn mặt của mình.
Họa lại khuôn mặt
của Ðức Kitô: đó là mục đích của Giáo Hội. Và nói như danh họa kiêm điêu khắc
gia Michelangelo: "Ðể tạc một bức tượng, điều quan trọng chính là những gì
phải được gọt bỏ".
Muốn họa lại khuôn mặt của Ðức Kitô, Giáo
hội phải đánh bóng bức tường khuôn mặt của mình bằng cách gọt bỏ, đục đẽo tất cả
những gì còn sần sùi, thừa thãi...
Mùa Vọng là mùa
của mong đợi... Hai chữ mong đợi trong ngôn ngữ Việt Nam thường được đi kèm với
hai chữ khác: mòn mỏi. Mong đợi nào cũng làm cho con người ta mòn mỏi. Nhưng
chính sự hao mòn đó càng làm cho giây phút gặp nhau thêm đậm đà, thắm thiết
hơn.
Mùa Vọng là trường
dạy chúng ta mong đợi. Ðức Kitô đến với chúng ta qua từng biến cố, từng phút
giây trong cuộc sống. Ngài chỉ được nhận diện, Ngài chỉ được họa lên nguyên
hình nếu chúng ta chấp nhận đánh bóng bức tường thành rong rêu hoặc sần sùi của
con người chúng ta. Càng mòn mỏi, càng được gọt đẽo, chúng ta càng thấy được Ðức
Kitô và càng họa lại được Ðức Kitô cho người khác...
Thật ra, không
phải chúng ta là người họa lại khuôn mặt của Ðức Kitô, mà chính Ngài đến với
chúng ta với những đường nét mà chỉ có Ngài mới biết đích thực là của Ngài. Bổn phận của người
Kitô chính là chấp nhận cho Ðức Kitô dùng con người của mình để nhìn thấy khuôn
mặt của Ngài. Phiến đá cẩm thạch của con người chúng ta càng bóng láng, khuôn mặt
của Ðức Kitô càng hiện rõ...