Cung hiến thánh đường Đức Maria
Hôm nay chúng ta
cử hành thánh lễ cung hiến một trong những đại thánh đường ở Rôma. Thánh đường Đức
Maria được xây cất vào thế kỷ thứ 4 dưới thời đức giáo hoàng Libêriô.
Truyện kể rằng
chính Đức Mẹ đã chọn nơi này để người ta xây ngôi thánh đường tôn kính Mẹ. Mẹ đã
thân hiện ra với đôi vợ chồng sở hữu mảnh đất cũng như với đức giáo hoàng, bảo
họ rằng khoảng đất trên ngọn đồi được bao phủ đầy tuyết kia chính là nơi Đức Mẹ
đã chọn. Sáng hôm sau, nhằm ngày mùng 5 tháng Tám, một thời điểm rất nóng trong
năm ở Rôma, có một lớp tuyết bao phủ ngọn đồi Esquiline. Đôi vợ chồng đã xin
dâng phần đất cũng như tiền bạc cần thiết để xây ngôi thánh đường như là món
quà dâng kính Đức Mẹ.
Thoạt tiên, ngôi
thánh đường này mang tên là vương cung thánh đường Libêriô, theo tên của đức
giáo hoàng Libêriô. Nó cũng được gọi là thánh đường Đức Mẹ Xuống Tuyết để nhắc
nhớ sự kiện Đức Mẹ đã chỉ cho biết mảnh đất dành cho việc xây cất. Sau đó, ngôi
thánh đường được đức thánh cha Sixtô III cung hiến cho Đức Maria sau khi Công đồng
chung Êphêsô năm 431 tuyên bố tín điều Đức Maria là Mẹ Thiên Chúa. Ngôi thánh đường
chính là một nhắc nhở tuyệt đẹp về tình yêu và lòng tôn kính mà Giáo hội dành tặng
cho Mẹ Thiên Chúa. Danh xưng “cả” được thêm vào danh hiệu “thánh đường Đức Bà”
bởi vì đây là ngôi thánh đường đầu tiên được xây cất ở Tây phương để tôn kính Đức
Mẹ.
Bên trong thánh đường
có máng cỏ Bêlem nơi Đức Maria đã đưa nôi Chúa Hài Nhi Giêsu. Điều này biểu lộ
lòng tôn kính ngày Chúa giáng sinh, với hình Chúa Hài Nhi nhỏ bằng bạc đang nằm
trong máng cỏ.
Giáo hội tôn kính Đức Maria Mẹ Thiên Chúa với những
ngôi đền và thánh đường rất đặc biệt để các Kitô hữu có thể đến viếng nhằm bày
tỏ lòng yêu mến đối với Đức Mẹ và cầu xin Người ban cho ơn lành. Hành hương đến
một trong các đền thờ hay thánh đường này chính là một cảm nghiệm đức tin thú vị.
PHÚC ÂM: Mt 15,21-28
“Này bà, lòng tin của bà mạnh thật. Bà muốn
sao thì sẽ được vậy.” (Mt 15,28)
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Matthêu.
21 Ra khỏi đó, Đức Giê-su lui về miền Tia
và Xi-đôn, 22
thì này có một người đàn bà Ca-na-an, ở miền ấy đi ra, kêu lên rằng: "Lạy
Ngài là con vua Đa-vít, xin dủ lòng thương tôi! Đứa con gái tôi bị quỷ ám khổ sở
lắm! " 23 Nhưng
Người không đáp lại một lời. Các môn đệ lại gần xin với Người rằng : "Xin
Thầy bảo bà ấy về đi, vì bà ấy cứ theo sau chúng ta mà kêu mãi !"
24 Người đáp: "Thầy chỉ được sai đến
với những con chiên lạc của nhà Ít-ra-en mà thôi." 25 Bà ấy đến bái lạy mà thưa Người rằng:
"Lạy Ngài, xin cứu giúp tôi! " 26 Người đáp: "Không nên lấy bánh dành cho
con cái mà ném cho lũ chó con." 27 Bà ấy nói: "Thưa Ngài, đúng thế, nhưng mà
lũ chó con cũng được ăn những mảnh vụn trên bàn chủ rơi xuống." 28 Bấy
giờ Đức Giê-su đáp: "Này bà, lòng tin của bà mạnh thật. Bà muốn sao thì sẽ
được vậy." Từ giờ đó, con gái bà được khỏi.
Suy niệm:
Lòng tin bà mẹ ngoại giáo
Đức Giê-su chữa con gái người đàn bà Ca-na-an (Mc 7:24 -30 )
Trong Tin Mừng
hôm nay, Chúa Giêsu đề cao lòng tin của người đàn bà xứ
Canaan, tức là một người ngoại giáo. Một trong những điều hẳn sẽ làm chúng ta ngỡ
ngàng, đó là trên Thiên đàng, chúng ta sẽ gặp gỡ những người chúng ta chưa từng
quen biết, ngay cả những người chưa một lần mang danh hiệu Kitô hay đặt chân đến
nhà thờ. Thời Chúa Giêsu,
có biết bao người ngoại giáo có lòng tin sâu sắc hơn cả những người Do thái.
Trước hết, tiên tri Isaia đã từng khiển trách lòng giả dối của người Do thái:
"Dân này thờ
Ta ngoài môi miệng, nhưng lòng họ thì xa Ta". Thời Chúa Giêsu,
có biết bao người bị loại ra khỏi xã hội, bị đặt bên lề Ðền thờ, và có lẽ cũng
không hề thuộc toàn bộ lề luật của Môsê, nhưng lại có lòng sám hối và tin tưởng
sâu xa hơn. Nói với những người chỉ giữ đạo một cách hình thức, Chúa Giêsu
đã cảnh cáo: "Không
phải những ai nói: Lạy Chúa, lạy Chúa, là được vào Nước Trời; nhưng là những kẻ
thực thi ý Chúa".
Người đàn bà
Canaan có lẽ không hề biết đến lề luật Môsê, nhưng đã sống niềm tin của mình một
cách mãnh liệt. Lòng tin đó được thể hiện qua việc phó thác
hoàn toàn vào quyền năng của Chúa Giêsu. Trong tình thế hầu như
tuyệt vọng, bà đã chạy đến với Chúa Giêsu; sự van nài của bà cho thấy sự kiên nhẫn và lòng tin sắt đá của
bà. Sự
khác biệt cơ bản giữa một người có niềm tin và một người không có niềm tin,
không hệ tại ở danh hiệu Kitô hay những thực hành đạo đức, mà chính là lòng
tin. Tin vào sự hiện diện quyền năng của Thiên Chúa trong cuộc sống, tin vào
tình yêu vô biên của Ngài, tin vào ý nghĩa của cuộc sống, tin vào tình người,
đó là sắc thái chủ yếu của người có niềm tin: chính trong niềm tin đó, con người
gặp gỡ Chúa Giêsu.
Trong một hoàn cảnh
mà cái nhìn của con người có thể cho là tuyệt vọng, người Kitô hữu hơn bao giờ
hết được mời gọi để nêu cao niềm tin của mình. Ðây là thời điểm để họ chứng tỏ
bản sắc đích thực của mình. Trong cuộc sống chỉ có nghi kỵ và hận thù, họ được
mời gọi để đốt lên ngọn đuốc của yêu thương. Trong một xã hội bị gậm nhấm bởi
chán nản tuyệt vọng, họ được mời gọi để mang lại niềm hy vọng. Chỉ khi nào giữ
đúng vai trò đó, người Kitô hữu mới thực sự xứng đáng với danh hiệu của mình.
Mỗi Ngày Một Tin Vui
Sống Lời Chúa:
Là cha mẹ, tôi xác tín cần
quan tâm giáo dục đức tin cho con cái. Là con cái, tôi vâng nghe lời dạy của
cha mẹ để trở thành người tốt cho xã hội và Giáo hội.
Cầu nguyện:
Lạy
Chúa, xin củng cố đức tin con mỗi ngày để con luôn thêm sức mạnh, và kiên trì
trước mọi thử thách.
Lẽ sống:
Tha nhân không
là hỏa ngục
Có một chàng
thanh niên khao khát trở thành một thánh nhân. Chàng xin vào một dòng tu. Không
mấy chốc, chàng khám phá ra tính tình nóng nảy của mình. Nhưng thay vì tìm căn
nguyên nơi mình, chàng quy trách cho những người xung quanh. Tha nhân đã trở
thành hỏa ngục đối với chàng.
Sau cùng, không
còn chịu nổi đời sống tập thể nữa, chàng nghĩ có thể tìm thấy sự yên tĩnh trong
sa mạc. Thế là chàng đã lên đường tìm đến một nơi hoang vu vắng vẻ để cắm lều sống
đời ẩn sĩ. Mà thật thế, chàng đã tìm lại được sự thanh thản trong tâm hồn...
Tuy nhiên, sự
bình an trong cô quạnh ấy không kéo dài được. Ma quỷ đã kéo đến và chúng đã gây
xáo trộn trong căn lều xinh xắn của chàng. Không còn giữ được bình tĩnh, chàng
đã nổi tam bành và đạp đổ tất cả...
Sau cơn giận dữ,
trở lại trạng thái bình thường, chàng mới hồi tâm suy nghĩ: Tôi đã bỏ lại tu viện
các anh em của tôi, nhưng tôi lại mang chính tôi vào sa mạc. Không phải anh em
tôi là căn nguyên đau khổ của tôi, nhưng tính tình của tôi mới là đầu mối của mọi
đổ vỡ...
Chúng ta được sinh ra trong một gia đình,
chúng ta được mời gọi để sống trong xã hội. Tha nhân không phải là một trở ngại,
nhưng chính là một trợ giúp để chúng ta phát triển nhân cách và thành toàn. Tất cả mọi căn nguyên chính của thất bại
và thành công đều nằm trong ta. Cuộc chiến cam go nhất và liên lỉ nhất của
chúng ta, chính là chiến đấu chống lại bản thân chúng ta. Xã hội có thể thay đổi,
cuộc sống có thể tốt đẹp hơn nếu chúng ta biết cải thiện con người của chúng ta
trước.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét