Thánh Clara, trinh nữ - Lễ nhớ
PHÚC ÂM: Mt 18,1-5.10.12-14
"Các con hãy coi chừng, đừng khinh rẻ
một ai trong những kẻ bé mọn này". (Mt 18,10).
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Matthêu.
1 Lúc ấy, các môn đệ lại gần hỏi Đức
Giê-su rằng: "Thưa Thầy, ai là người lớn nhất trong Nước Trời? " 2 Đức
Giê-su liền gọi một em nhỏ đến, đặt vào giữa các ông 3 và bảo: "Thầy bảo thật anh
em: nếu anh em không trở lại mà nên như trẻ nhỏ, thì sẽ chẳng được vào Nước Trời.
4 "Vậy ai tự hạ, coi mình như em nhỏ
này, người ấy sẽ là người lớn nhất Nước Trời.
5 "Còn ai tiếp đón một em nhỏ như em
này vì danh Thầy, là tiếp đón chính Thầy.
10 "Anh em hãy coi chừng, chớ khinh một
ai trong những kẻ bé mọn này; quả thật, Thầy nói cho anh em biết: các thiên thần
của họ ở trên trời không ngừng chiêm ngưỡng nhan Cha Thầy, Đấng ngự trên trời.
12 "Anh em nghĩ sao? Ai có một trăm
con chiên mà có một con đi lạc, lại không để chín mươi chín con kia trên núi mà
đi tìm con chiên lạc sao? 13 Và nếu may mà tìm được, thì Thầy bảo thật anh
em, người ấy vui mừng vì con chiên đó, hơn là vì chín mươi chín con không bị lạc.
14
Cũng vậy, Cha của anh em, Đấng ngự trên trời, không muốn cho một ai trong những
kẻ bé mọn này phải hư mất.
Suy niệm:
Em nhỏ và kẻ bé mọn
Làm lớn ở trong
nhóm hay trong Giáo Hội, đó vẫn là mối bận tâm gây tranh cãi giữa các môn đệ Thầy
Giêsu. Sau khi Thầy loan báo lần thứ hai về cuộc Khổ nạn (Mt 17, 22-23), các
môn đệ vẫn bị hút vào câu hỏi ai là người lớn nhất. Như một nhà sư phạm khéo léo, Thầy Giêsu đã gọi
một em nhỏ lại, đặt em đứng giữa các ông, và đưa ra câu trả lời.
Câu trả lời của
Thầy chắc đã làm các môn đệ bị sốc. Trong xã hội Do thái thời Đức Giêsu, trẻ em
không có vai vế gì, cũng chẳng có chút quyền hành hay sự độc lập. Chúng không
phải là biểu tượng cho sự trong trắng, ngây thơ, cho bằng là biểu tượng cho sự
tùy thuộc, lệ thuộc vào người lớn. Khi đặt một em nhỏ bằng xương bằng thịt giữa
các ông, Thầy Giêsu đã đưa ra câu trả lời rồi. Đối với Thầy, điều kiện để vào
Nước Trời mai sau, là phải trở nên như trẻ em. Muốn trở nên như trẻ em, cần phải
trở lại, nghĩa là quay lại, hoán cải. Chỉ người lớn nào dám đổi hướng sống, mới
có thể trở nên trẻ thơ. Chỉ ai dám rũ bỏ đam mê về quyền lực và tiếng tăm, về địa
vị và chỗ đứng, người ấy mới có thể vào Nước Trời. Nước Trời là Nước của trẻ thơ, và những ai trở
nên giống trẻ thơ nhờ hoán cải.
Vậy ai là người
lớn nhất trong Nước Trời? Thầy Giêsu trả lời, đó là người tự hạ, thấp kém như một
em nhỏ. Để vào được
Nước Trời, để làm người lớn nhất trong Nước đó, cần trở nên như trẻ thơ, tay trắng,
không tự hào, tự mãn về mình, không cậy dựa vào đạo đức của bản thân, nhưng vào
tình thương của Chúa. Như thế người lớn nhất trong Nước Trời lại là người nhỏ
bé, khiêm nhu.
Thầy Giêsu không
chỉ giúp môn đệ hiểu xem ai là người lớn nhất thực sự, Ngài còn dạy họ biết quý
giá trị của từng con người trong cộng đoàn.
Cộng đoàn tín hữu nào
cũng có những môn đệ yếu kém mặt này, mặt khác. Ở đây họ được gọi là những kẻ
bé mọn. Thầy Giêsu nhấn mạnh đến phẩm giá của những kẻ bé mọn này. Không ai được
phép khinh rẻ một người nào trong nhóm họ. Họ được bảo trợ bởi các thiên thần
riêng, và các thiên thần của họ vẫn chiêm ngưỡng nhan Cha ở trên trời. Có những môn đệ bé mọn
bị sa ngã, lạc lối. Thái độ của người lãnh đạo là để lại chín mươi chín con
chiên để đi tìm một con chiên lạc. Cả con chiên lạc cũng vẫn có giá
trị khiến ta phải tốn công sức để tìm về. “Thiên Chúa không muốn cho một ai trong những kẻ bé mọn này
phải hư mất”. Chính vì thế từng con chiên lạc đều đáng chúng ta trân
trọng. Khi nhìn trẻ nhỏ và kẻ bé mọn trong cộng đoàn bằng cặp mắt của Chúa,
chúng ta sẽ biết cư xử tử tế và kính trọng họ hơn.
Lm
Antôn Nguyễn Cao Siêu, SJ
Sống Lời Chúa:
Dành vài phút gặp gỡ Chúa trong tĩnh lặng và đưa
ra một quyết tâm thực hành lời Chúa hôm nay.
Cầu nguyện:
Lạy
Chúa Giêsu, xin cho con trở nên đơn sơ bé nhỏ, nhờ đó con dễ nghe được tiếng
Chúa nói, dễ thấy Chúa hiện diện và hoạt động trong đời con, xin dạy con sự
khiêm nhu để con dám buông đời con cho Chúa, xin cho con sự bình an sâu thẳm,
vui tươi đi trên con đường hẹp với Ngài, hạnh phúc vì được cùng Ngài chịu khổ
đau.
Lẽ sống:
Cô bạn của Thánh
Phanxicô Assisi
Một trong những
cuốn phim có giá trị diễn tả về cuộc đời của thánh Phanxicô thành Assisi mới được
thực hiện cách đây vài năm đã thi vị hóa vai trò của Clara, vị thánh Giáo Hội mừng
kính hôm nay. Ðạo diễn của cuốn phim đã giới thiệu Clara qua hình ảnh một nữ
tài tử trẻ đẹp với mái tóc vàng óng ả, thích tung tăng chạy nhảy giữa cánh đồng
hoa hướng dương chạy dài mút mắt.
Trong thực tế,
quãng đời thanh xuân của Clara đã cống hiến nhiều chi tiết có thể được sử dụng
làm chất liệu để quay phim. Vào tuổi trăng tròn 15, Clara đã từ chối kết hôn vì
tâm hồn của nàng bị xúc động mãnh liệt qua lời rao giảng có chiều sâu của
Phanxicô.
Từ đó cho đến lúc
Clara trút hơi thở cuối cùng, Phanxicô là một người bạn tinh thần, một cha linh
hướng của nàng.
Lúc lên 18 tuổi,
Clara thoát ly gia đình và trong một buổi lễ đơn sơ cử hành vào đêm, nàng đã cởi
bỏ những xiêm y đắt tiền để mặc lấy một chiếc áo dòng bằng vải thô, đã thay chiếc
dây nịt quý giá bằng một sợi dây thắt lưng đơn sơ và đã để cho Phanxicô cắt mái
tóc óng ả của mình tượng trưng cho tinh thần từ bỏ.
Khi một số thiếu
nữ khác cùng một chí hướng, kể cả Agnes, em gái của Clara, theo chân nàng vào
tu viện, họ đã bắt đầu một cuộc sống nghèo nàn, khổ hạnh và ẩn dật, cắt đứt mọi
giao tiếp với thế giới bên ngoài. Họ đi chân không, ngủ trên nền nhà, không ăn thịt và giữ
thinh lặng hầu như hoàn toàn. Ðó là những dấu hiệu bên ngoài biểu lộ ý hướng
bên trong của họ muốn sống khó nghèo theo tinh thần Phúc Âm như Ðức Giêsu đã dạy.
Ðế sống cuộc đời
từ bỏ, các nữ tu dòng thánh Clara khước từ quyền sở hữu của bất cứ của cải nào,
kể cả với tính cách là của chung.
Nhu cầu lương thực
hằng ngày được giải quyết bằng của bố thí. Khi Ðức Thánh Cha khuyên họ giảm bớt
cách thực hành sống nghèo cách tuyệt đối như vậy, Clara đã khẳng khái trả lời:
"Thưa Ðức Thánh Cha, chúng con cần cha tha tội, chứ chúng con không mong ước
cha tha chúng con khỏi những bổn phận phải giữ để trung tín dõi theo chân Chúa
Giêsu". Trong bốn bức tường tu viện tại San
Ðamianô gần Assisi, Clara ân cần chăm sóc các bệnh nhân, khiêm nhượng hầu bàn
và rửa chân cho các nữ tu sau khi họ đi cầu thực trở về và dành nhiều thời giờ
để tâm hồn chìm sâu trong kinh nguyện. Các nữ tu đồng thời thuật lại rằng:
Khi Clara cầu
nguyện xong, mặt chị chiếu sáng làm chói mắt mọi người. Trong 27 năm cuối
đời, Clara bị đau ốm luôn, nhưng chị đã thu hút được nhiều Giám Mục, Hồng Y, kể
cả các giáo chủ đến để tham khảo ý kiến của chị.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét