Phúc Âm : Ga 6, 41-51
"Ta là bánh hằng sống bởi trời mà xuống".
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Gioan.
41 Người Do-thái liền xầm xì phản đối,
bởi vì Đức Giê-su đã nói: "Tôi là bánh từ trời xuống." 42 Họ
nói: "Ông này chẳng phải là ông Giê-su, con ông Giu-se đó sao? Cha mẹ ông
ta, chúng ta đều biết cả, sao bây giờ ông ta lại nói: "Tôi từ trời xuống?
" 43
Đức Giê-su bảo họ: "Các ông đừng có xầm xì với nhau! 44 Chẳng ai đến với tôi được, nếu
Chúa Cha là Đấng đã sai tôi, không lôi kéo người ấy, và tôi, tôi sẽ cho người ấy
sống lại trong ngày sau hết. 45 Xưa có lời chép trong sách các ngôn sứ: Hết mọi
người sẽ được Thiên Chúa dạy dỗ. Vậy phàm ai nghe và đón nhận giáo huấn của
Chúa Cha, thì sẽ đến với tôi. 46 Không phải là đã có ai thấy Chúa Cha đâu, nhưng
chỉ có Đấng từ nơi Thiên Chúa mà đến, chính Đấng ấy đã thấy Chúa Cha. 47 Thật,
tôi bảo thật các ông, ai tin thì được sự sống đời đời. 48 Tôi là bánh trường sinh. 49 Tổ
tiên các ông đã ăn man-na trong sa mạc, nhưng đã chết. 50 Còn bánh này là bánh từ trời xuống,
để ai ăn thì khỏi phải chết. 51 Tôi là bánh hằng sống từ trời xuống. Ai ăn bánh
này, sẽ được sống muôn đời. Và bánh tôi sẽ ban tặng, chính là thịt tôi đây, để
cho thế gian được sống."
Suy
niệm:
"Của ăn đàng"
Trong
truyền thống của Giáo Hội, việc cho bệnh nhân đau nặng hoặc đang hấp hối rước lễ
được gọi là “trao Của ăn đàng – Viaticum, Viatique”. Theo nghĩa thông thường,
“Của ăn đàng” là lương thực người lữ khách mang theo, để khi đói thì dừng chân
nghỉ ngơi và ăn uống, lấy lại sức và đi tiếp cho đến đích. Lương thực này rất cần
thiết, vì đường xa dặm thẳm, không phải chỗ nào cũng có thể tạt vào hàng quán để
ăn uống nghỉ ngơi. Như vậy, bệnh nhân được lãnh nhận Mình Thánh Chúa cũng giống
như người lữ khách nhờ lương thực mang theo mà đủ sức vượt đường trường, đi đến
đích. Đích điểm của người tín hữu là Thiên Đàng, nơi đó họ được gặp Chúa và hưởng
hạnh phúc đời đời.
Tác giả sách Các Vua kể lại với chúng ta, ngôn sứ
Elia trên đường chạy trốn sự rượt đuổi của vua Akháp. Ông mệt mỏi vì đường xa,
lại thêm sự sợ hãi vì bị săn đuổi, nên ông đã xin Chúa cho chết. Chúa đã sai
thiên sứ mang cho ông bánh và nước. Nhờ “Của ăn đàng” này, ông đã đủ sức đi đến
núi của Thiên Chúa, và nơi đây, ông được gặp gỡ Ngài. Hành trình của Elia cũng
giống như hành trình của chúng ta. Mỗi ngày, chúng ta phải đối diện với biết
bao thử thách gian nan. Có những lúc tưởng chừng chúng ta bị đè bẹp trước sức nặng
của cuộc đời. Như Elia trong lúc kiệt sức, chúng ta cần đến lương thực thiêng
liêng Chúa ban để lấy lại nghị lực, tiếp tục bước đi trong hành trình cuộc đời.
Lương thực ấy là Thánh Thể, là Của ăn đàng giúp ta bền sức đi đến đích.
Tin Mừng trong Phụng vụ hôm nay tiếp tục ghi lại
cuộc tranh luận giữa Chúa Giêsu và người Do Thái về đề tài Bánh trường sinh.
Chúa Giêsu nhấn mạnh tới khía cạnh thần linh của bánh mà Người đang nói tới.
Cũng như người Do Thái chỉ nhận ra nơi Chúa Giêsu là con ông Giuse thợ mộc, nên
họ khó nhận ra bánh mà Đức Giêsu hứa ban. Đây là bánh từ trời, cũng như Đức
Giêsu từ trời xuống, vì thế, bánh này là lương thực thiêng liêng Chúa ban. Nếu
ngày xưa, Thiên Chúa nuôi dân trong hành trình sa mạc bằng Manna, thì nay, Chúa
Giêsu là Manna từ trời xuống. Cũng như bánh cần thiết cho sự sống thân xác, bánh
thiêng liêng là chính Chúa Giêsu cần thiết cho sự sống thần linh nơi chúng ta.
“Bánh tôi ban tặng, chính là thịt tôi đây, để cho thế gian được sống”. Nếu
chúng ta có mặt lúc bấy giờ, chắc hẳn chúng ta cũng sẽ ngạc nhiên như những người
Do Thái, khi nghe Chúa Giêsu nói về thịt của Người. Nếu màu nhiệm nhập thể dẫn
tới việc “Ngôi Lời đã trở thành xác thịt” (Ga 1,14”, thì nay, “xác thịt đã trở
thành Bánh” (Ga 6,51). Khi nghe Chúa Giêsu nói, Người sẽ lấy thịt mình cho họ ăn,
người Do Thái coi đây là sự mạo phạm. Liên hệ với cuộc khổ nạn và được soi sáng
bởi mầu nhiệm phục sinh của Chúa Giêsu, người Kitô hữu nhận ra nơi Thánh Thể
chính là thịt và máu Chúa Giêsu, Đấng Cứu nhân độ thế. Đây là lương thực thiêng
liêng, là “Của ăn đàng”, nhờ đó chúng ta được tăng trưởng mỗi ngày.
Cơn đói bánh là nỗi lo của con người mọi thời đại.
Những xung đột và chiến tranh xảy ra cũng nhằm để giải quyết cơn đói này. Đâu
là sứ điệp mà Chúa Giêsu muốn nhẳn gửi nhân loại, khi hiến trao thân mình Người
cho chúng ta? Đó là sứ điệp của sự sẻ chia, dấn thân phục vụ. Thánh Phaolô nói
với giáo dân Ephêsô: “Anh em hãy bắt chướ Thiên Chúa, vì anh em là con cái được
Người yêu thương, và hãy sống trong tình bác ái, như Đức Kitô đã yêu thương
chúng ta..” (Bài đọc I). Thánh Thể là bài học yêu thương. Như Đức Giêsu đã trao
ban chính bản thân mình, người tín hữu được mời gọi bắt chước Chúa, dấn thân phục
vụ, để trở nên những cánh tay nối dài của Người giữa trần gian. Thiên Chúa đã tạo
dựng mọi sự và trao phó cho con người quản lý. Nếu biết phân phối công bằng,
thì của cải trên thế giới đủ để nuôi sống tất cả mọi người. Nghèo đói, bất công
là con người ích kỷ, chỉ biết chiếm hữu cho mình mà quên tha nhân. Đức Thánh
Cha Phanxicô đã viết: “Sự phân phối bất công của cải vẫn tồn tại, tạo nên tình
trạng tội lỗi mang tính xã hội, tình trạng ấy kêu thấu trời xanh và làm cho quá
nhiều anh chị em chúng ta không có khả năng đạt được một cuộc sống đầy đủ hơn.”
Nghĩa cử quảng đại chia sẻ sẽ đem cho chúng ta hạnh phúc, vì “Chỉ khi nào biết
xả thân cho người khác, chúng ta mới thành công trong đời sống và mới cảm nghiệm
được nỗi vui mừng của Thiên Chúa” (Michel Quoist).
Sống ở đời là đang đi trên con đường lữ hành để về quê thật. Để
đủ sức tiến bước về phía trước, chúng ta cần được nuôi dưỡng bằng Thánh Thể là
lương thực thiêng liêng. Thánh Thể chính là “Của ăn đàng”, là nguồn sức mạnh của
mỗi chúng ta. Chúa Giêsu hiện diện trong Hình Bánh, rất khiêm nhường đơn sơ, nhưng
âm thầm sâu lắng. Người mời gọi chúng ta đến với Người. Ai đến với Người, chắc
chắn sẽ tìm được nghị lực và niềm vui. Người cũng mời gọi chúng ta hãy sống quảng
đại với anh em. Ai biết chia sẻ với anh chị em nghèo khó, chắc chắn sẽ được nhận
lãnh phần thưởng trong cõi bất diệt.
Đức Cha Giuse
Vũ Văn Thiên
Giám mục Giáo
phận Hải Phòng
Cầu
nguyện:
Lạy Chúa Giê-su, xin cho con tin mạnh mẽ hơn nữa vào sự hiện diện
thực sự của Chúa trong phép Thánh Thể. Nhờ niềm tin và niềm vui này, con sẽ hăng
hái, nhiệt thành hơn trong việc dấn thân loan báo niềm vui Tin Mừng cho anh chị
em.
Lẽ sống:
Xin
hãy dùng con như khí cụ bình an!
Ngày
09/8 hàng năm, hàng ngàn người Nhật Bản và nhiều du khách tập trung về Ðài Hòa
Bình tại Nagasaki để tưởng niệm quả bom nguyên tử đầu tiên được ném xuống Nhật
Bản.
Ðúng
11 giờ 03 phút, giờ định mệnh của thành phố Nagasaki, từng đám đông dừng lại
trong thinh lặng, trong khi đó từ các tháp chuông trên khắp nước, từng hồi
chuông ngân vang để tưởng niệm giây phút đau thương của Nagasaki.
Ngày
09/8/1945, quả bom nguyên tử đầy tiên đã giết hại khoảng 70 ngàn người và tiêu
hủy gần như trọn vẹn thành phố Nagasaki. Ba ngày sau đó, quả bom thứ hai cũng được
trút xuống trên Hiroshima nâng tổng số những người thiệt mạng lên đến gần
140,000 người. Và gần đây, hơn hai người còn sống sót từ dạo đó cũng vừa qua đời
vì ảnh hưởng của phóng xạ.
Lên
tiếng trong một tuần lễ tưởng niệm, ông Motoshima, thị trưởng Nagasaki đã
phát biểu như sau: "Qua kinh nghiệm đau thương này, những người công dân của
thành phố Nagasaki đều nhận thấy rằng: bom nguyên tử có thể hủy diệt toàn thể
nhân loại. Do đó, chúng tôi đã không ngừng kêu gọi hủy bỏ các vũ khí hạt
nhân". Bài diễn văn trên đây của ông thị trưởng Nagasaki đã được
sao gửi đến các vị nguyên thủ quốc gia trên thế giới.
Cũng
trong bài diễn văn này, ông Motoshima đã tha thiết kêu gọi Liên Xô và Hoa Kỳ
hãy ngồi vào bàn hội nghị với nhau và hãy quyết tâm cam kết thực hiện sự chung
sống hòa bình giữa Ðông và Tây cũng như làm mọi cố gắng để giải trừ vũ khí hạt
nhân...
Ðoạn trường ai có qua cầu
mới hay. Có một lần trải qua đau thương như người Nhật Bản, cách riêng những người
Nagasaki và Hiroshima, con người mới thấy được thế nào là sự tàn phá của bom
nguyên tử và sự khao khát hòa bình.
Lời
kêu gọi trên đây của ông thị trưởng thành phố Nagasaki có lẽ không chỉ được ngỏ
với các vị nguyên thủ quốc gia, hoặc hai cường quốc Hoa Kỳ và Liên Xô. Lời kêu
gọi đó cũng phải được truyền đến tận tai của từng người. Bởi vì hòa bình không
phải chỉ là vấn đề của một số người, hoặc của một số quốc gia. Hòa bình là vấn đề
của từng người. Nó là cố gắng xây dựng của từng ngày và của từng người.
Nhưng
hòa bình không chỉ là thành quả của những cố gắng. Nó còn là một ân ban mà chỉ
có Thiên Chúa mới có thể trao tặng cho con người... Ngày 27/10/1986, cuộc gặp gỡ
cầu nguyện cho hòa bình của các vị đại diện các tôn giáo trên thế giới đã nói
lên được chiều kích đích thực của hòa bình: hòa bình
phải xuất phát từ tâm hồn con người. Con
người cần phải cầu nguyện cho hòa bình. Chính trong cuộc gặp gỡ thâm sâu trong
tâm hồn giữa con người và Thiên Chúa mà hòa bình đích thực mới phát sinh. Cho dù có hủy bỏ mọi
vũ khí hạt nhân, cho dù có ký mọi hòa ước, nếu con người chưa dẹp bỏ mọi thứ vũ
khí khác trong tâm hồn, mầm mống của chiến tranh vẫn còn đó.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét