SINH NHẬT THÁNH GIO-AN TẨY GỈA - Lễ Trọng
Hội
Thánh hân hoan mừng ngày thánh Gioan Tẩy Giả chào đời. Sứ mạng của người là “làm chứng cho ánh sáng” đang đến khai mạc thời đại mới:
đó là Đức Giêsu Kitô. Khi đề cập đến vai trò có một không hai của vị tiền hô,
chính Đức Giêsu đã nói: “Trong số phàm nhân đã lọt lòng
mẹ, chưa từng có ai cao trọng hơn ông Gioan Tẩy Giả”.
PHÚC ÂM: Lc 1,57-66.80
Ai nghe cũng để tâm suy nghĩ và tự hỏi: “Đứa trẻ này rồi ra sẽ thế
nào đây? Vì quả thật, có bàn tay Chúa
phù hộ em…” (Lc 1,66)
Tin
Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Lu-ca
57 Tới
ngày mãn nguyệt khai hoa, bà Ê-li-sa-bét sinh hạ một con trai. 58 Nghe biết Chúa đã quá thương bà như
vậy, láng giềng và thân thích đều chia vui với bà.
59 Khi con trẻ được tám ngày, họ đến làm
phép cắt bì, và tính lấy tên cha là Da-ca-ri-a mà đặt cho em. 60 Nhưng
bà mẹ lên tiếng nói : "Không, phải đặt tên cháu là Gio-an." 61 Họ bảo bà : "Trong họ hàng của bà,
chẳng ai có tên như vậy cả." 62 Rồi
họ làm hiệu hỏi người cha, xem ông muốn đặt tên cho em bé là gì. 63 Ông xin một tấm bảng nhỏ và viết :
"Tên cháu là Gio-an." Ai nấy đều bỡ ngỡ. 64 Ngay lúc ấy, miệng lưỡi ông lại mở ra,
ông nói được, và chúc tụng Thiên Chúa. 65 Láng
giềng ai nấy đều kinh sợ. Và các sự việc ấy được đồn ra khắp miền núi
Giu-đê. 66 Ai nghe cũng để tâm
suy nghĩ và tự hỏi : "Đứa trẻ này rồi ra sẽ thế nào đây ?" Và quả
thật, có bàn tay Chúa phù hộ em.
80 Cậu bé càng lớn lên thì tinh thần càng
vững mạnh. Cậu sống trong hoang địa cho đến ngày ra mắt dân Ít-ra-en.
Suy niệm:
Tên là Gioan
Ngay từ trong
lòng mẹ, Ngài đã được đặc ân riêng biệt. Ngài mặc áo lông lạc đà. Một hình ảnh
nổi bật được nhà điêu khắc Rôbin tạc về Gioan là vị Tiền Hô! Một người đầy nhiệt
huyết, mạnh mẽ: xông pha làm chấn động như một lực sĩ vô địch chạy nước rút. Một
hình ảnh cường tráng, nhưng dịu dàng. Một đời sống ngắn ngủi, vì bạo lực đã kết
thúc đời Ngài. Nhưng Ngài coi bình thường, một đời sống không khoan nhượng!
Đàng khác Ngài rất
khiêm nhường, cảm thương mọi người, được kính trọng đồng thời bị ghét bỏ! người
ta không lạ gì khi nghe Ngài tuyên bố: “Tôi không đáng cởi dép cho Người!”
Gioan hẳn đã biết
Đức Giê-su, người anh em bà con mình, là Thiên Chúa là tổ phụ Abraham, Isaác và
Israel, mà Ngài được gặp hằng ngày trong kinh nguyện và trong lời rao giảng?
Gioan không phải là Thánh tử đạo (Người ta không xử tử ông vì đức tin), Ngài
không phải là chứng nhân của Thiên Chúa, chỉ là tiếng kêu trong Samạc...
Vì đó là người
nhập cuộc hành trình trên con đường trong Samạc.
Con người sống ngoại lệ.
Từ rất sớm,
Gioan phải kham khổ, vì do sinh ra khác thường, bởi cha mẹ già cả, mang một tên
không theo dòng họ. Ông bố bị câm, được nói như trước. Tất cả những thứ đó đè
trên vai đứa trẻ, đứa thanh niên. Tiểu sử đó đã lan ra khắp xứ ngay sau khi đứa
trẻ ra đời, nó phải chịu cái nhìn tò mò của mọi người, của bạn bè, chắc chắn nó
đã chế nhạo ông bạn ngây thơ của chúng. Câu cuối của đoạn Tin Mừng này nói lên
sự đau khổ lớn lao của Gioan: “Cậu bé càng lớn lên tinh thần càng vững mạnh. Cậu sống trong
hoang địa cho đến ngày ra mắt Israel!”
Trong hoang địa...
Đó là một người được
chiếu cố! không phải để trở nên ngôn sứ, không phải do Thiên Chúa lạm dụng, nhưng
vì đồng hương từ chối cậu, cậu không được quyền sống như người khác! Họ muốn cậu
phải trung thành với ơn gọi mình, họ không biết thánh ý Thiên Chúa, nhưng đẩy cậu
đi vì sự tuyển chọn của Thiên Chúa...
Sống Lời Chúa:
Thánh Gioan
Baotixita biết mình có liên hệ với Chúa Giêsu, Đấng Cứu Thế đang đến sau Ngài.
Liên hệ đó là đi trước dọn đường. Trách nhiệm đó rất cao cả. Chính Thiên Chúa đã
gọi Ngài, đã chọn Ngài, đã thánh hóa Ngài, đã sai Ngài, đã trao trách nhiệm cho
Ngài. Mục đích để cứu nguy phần rỗi.
Gioan Baotixita
vâng theo thánh ý Chúa. Nhưng Ngài nói: “Tôi không xứng đáng cởi quai dép cho Đấng Cứu Thế” (Ga
1,27).
Cầu nguyện:
Lạy
Chúa Giêsu, chúng con cảm tạ Chúa đã ban cho chúng con món quà sự sống, là món
quà quý giá hơn mọi sự trên thế gian.
Xin cho chúng con luôn sống trong tâm tình tạ ơn ấy, biết trân quý và bảo vệ hồng
ân tuyệt vời này.
Lẽ sống:
Cái Bóng
Có một người khờ
nọ muốn thoát khỏi cái bóng của mình... Nhưng càng trốn thì cái bóng càng đeo
đuổi anh. Anh lăn lộn trên đất, anh đâm xuống nước, dù anh đi đâu, dù anh làm
gì, cái bóng của anh vẫn còn đó.
Có một người
khôn ngoan nghe chuyện mới đến cố vấn cho anh khờ. Người khôn ngoan ấy nói như
sau: "Ðể thoát khỏi cái bóng của anh, anh chỉ cần đến đứng dưới bóng của một
cây lớn".
Có nép mình dưới bóng cây Thập giá của
Chúa Giêsu, chúng ta mới có thể thoát được cái bóng của không biết bao nhiêu
phù phiếm, hư ảo trong cuộc sống của chúng ta.
Hôm nay Giáo Hội
mừng kính trọng thể ngày sinh của một con người đã từng nép bóng dưới cây Thập
giá của Chúa Giêsu. Con người ấy chính là Goan Tẩy Giả, vị tiền hô của Ðấng Cứu
Thế, nhưng đồng thời cũng là người luôn nép bóng trong Chúa Giêsu.
Thánh Gioan đã
tóm tắt tất cả cuộc sống củaNgài trong câu nói: "Ngài phải lớn lên, còn tôi phải nhỏ lại".
Dưới cái nhìn của con người, như Chúa Giêsu cũng đã có lần khen tặng, Gioan là
con người cao cả nhất được sinh ra từ người nữ. Ngày sinh của Ngài được đánh dấu
bằng những biến cố khác thường. Sự chào đời của Ngài đã mang lại niềm vui và hy
vọng cho mọi người xung quanh. Vị tiên tri được xem là là cao cả nhất trong lịch
sử Isreal ấy đã lôi kéo được một đám đông mà chưa từng có vị tiên tri nào đã
quy tụ được... Thế nhưng, cuối cùng, để hoàn tất sứ mệnh của mình, con người ấy
đã nhỏ lại và mất hẳn trong kiếp tù đày và một cái chết bỉ ổi.
Gioan nhỏ lại
trong cái chết ấy, nhưng Chúa Giêsu lớn lên trong Mầu Nhiệm của Ngài, bởi vì
cái chết của Gioan là một loan báo về chính cái chết của Chúa Giêsu... Nhưng
cũng chỉ trong cái chết của Chúa Giêsu, cái chết của Gioan mới có ý nghĩa...
Trong bóng thập giá của Chúa Giêsu, Gioan đã tìm lại được chính mình.
Chúng ta cầu xin
điều gì trong ngày sinh của thánh Gioan Tẩy Giả nếu không phải là bước đi trong
từng bước nhỏ lại của Ngài. Trong từng bước ấy, chúng ta hãy đặt mình dưới bóng
vĩ đại của Thập giá Chúa Giêsu. Chỉ trong chiếc bóng vĩ đại ấy của Thập giá
Chúa Giêsu, những nghịch cảnh, những đau thương, những nghi ngờ và ngay cả những
cái chết từng ngày sẽ mang lấy ý nghĩa. Và ý nghĩa ấy là gì nếu không phải là sự
lớn lên của Ðức Kitô trong chúng ta?
Chúng ta có nhỏ
lại trong cái nhìn hẹp hòi ích kỷ của chúng ta, chúng ta có nhỏ lại trong những
ham muốn ganh tỵ bất chính của chúng ta, chúng ta có nhỏ lại trong hận thù nhỏ
nhen của chúng ta, thì lúc đó Ðức Kitô mới thực sự lớn lên trong chúng ta.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét