Trái Tim Vô Nhiễm Đức Mẹ
PHÚC ÂM: Lc 2,41-51
“Con ơi, sao con lại làm cho cha mẹ như thế? Con thấy không, cha
con và mẹ đây đang phải cực lòng tìm con!” (Lc 2,48)
Tin
Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Lu-ca
41 Hằng năm, cha mẹ Đức Giê-su trẩy hội đền
Giê-ru-sa-lem mừng lễ Vượt Qua. 42 Khi Người được mười hai tuổi, cả gia đình
cùng lên đền, như người ta thường làm trong ngày lễ. 43 Xong kỳ lễ, hai ông bà trở về, còn cậu bé
Giê-su thì ở lại Giê-ru-sa-lem, mà cha mẹ chẳng hay biết. 44 Ông bà cứ tưởng là cậu về chung với đoàn
lữ hành, nên sau một ngày đường, mới đi tìm kiếm giữa đám bà con và người quen
thuộc. 45 Không thấy con đâu, hai ông bà trở lại Giê-ru-sa-lem mà tìm.
46 Sau ba ngày, hai ông bà mới tìm thấy con
trong Đền Thờ, đang ngồi giữa các thầy dạy, vừa nghe họ, vừa đặt câu hỏi. 47 Ai nghe cậu nói cũng ngạc nhiên về trí
thông minh và những lời đối đáp của cậu. 48 Khi thấy con, hai ông bà sửng sốt, và mẹ
Người nói với Người : "Con ơi, sao con lại xử với cha mẹ như vậy ? Con
thấy không, cha con và mẹ đây đã phải cực lòng tìm con !" 49
Người đáp : "Sao
cha mẹ lại tìm con ? Cha mẹ không biết là con có bổn phận ở nhà của Cha con sao
?" 50 Nhưng ông bà không hiểu lời Người vừa nói.
51 Sau đó, Người đi xuống cùng với cha mẹ,
trở về Na-da-rét và hằng vâng phục các ngài. Riêng mẹ Người thì hằng ghi nhớ
tất cả những điều ấy trong lòng.
Suy niệm:
Trái tim
Mẹ
Nơi trái tim của
Đức Maria, Đấng được đặc ân Vô Nhiễm Nguyên Tội, chan chứa một tình yêu trong
trắng và mãnh liệt. Tình yêu ấy làm cho Mẹ phản ứng trước sự việc xảy ra ngoài
ý muốn một cách dịu hiền đối với con mình: “Con ơi, sao con lại làm cho cha mẹ như thế? Con thấy không,
cha con và mẹ đây đang phải cực lòng tìm con!” Mẹ không la mắng,
không cáu gắt khi gặp lại con sau ba ngày lo âu bồn chồn và vất vả tìm con.
Cách diễn tả
tình yêu dịu hiền của Mẹ đối với nhân loại phát xuất từ tấm lòng từ bi, nhân ái
vô biên của Mẹ. Mẹ Maria nghiêng mình trên nhân loại với tấm lòng từ bi, nhân hậu,
thông cảm và chia sẻ những đau khổ của họ. Tình yêu này có sức thức tỉnh, chỉ dạy
và nâng đỡ những ai đang trên đường về quê trời.
Sống Lời Chúa:
Giáo Hội luôn cổ võ việc sùng kính Đức Maria.
Nếu chúng ta khát khao và nhiệt tâm thực hành những việc sùng kính Đức Ma-ri-a
là chúng ta đang ở gần trái tim yêu thương của Mẹ Maria và lòng chúng ta cũng sẽ
được biến đổi và phản ánh lại lòng yêu thương diệu hiền của Đức Maria.
Cầu nguyện:
Lạy
Chúa, Chúa đã ban cho Mẹ Maria đặc ân Vô Nhiễm Nguyên Tội, xin cho chúng con biết
năng chạy đến trái tim cực sạch Đức Mẹ, để qua Mẹ, chúng con đón nhận dồi dào ơn
Chúa, nhờ đó chúng con sống xứng đáng là người con của Chúa và con của Đức Mẹ.
Lẽ sống:
Bóng tối
Raoul Follereau
đã thuật lại một câu chuyện về một người phong cùi như sau: Từ nhiều năm qua,
ông ta sống chui rúc trong căn lều tối tăm của ông. Xa tránh ánh sáng, đôi mắt
ông đã trở thành mù lòa. Bóng tối trên đôi mắt đã đành, ông còn tự giam hãm
bóng tối của tâm hồn. Người đàn ông như đang tự chôn vùi mình trong chính đáy mồ
của ông... Mỗi ngày, có một nữ tu đến để tẩy rửa và băng bó các vết thương cho
ông. Ông chấp nhận cho người nữ tu săn sóc, vì nghĩ rằng ít nhất người nữ tu
cũng nở được nụ cười mãn nguyện.
Ngày tôi đến
thăm, người nữ tu cho tôi biết rằng người đàn ông đã không bao giờ muốn ra khỏi
căn lều tối tăm của mình... Tôi tiến lại gần con người khốn khổ ấy và đưa cánh
tay ra mời mọc. Tôi nắm lấy cánh tay của ông và dìu ông đứng dậy. Chúng tôi ra
khỏi căn lều tăm tối.. Vừa đến bên cánh cửa nơi ánh sáng mặt trời chiếu xuyên
qua, người đàn ông đã có một thái độ mà mãi mãi tôi không bao giờ có thể quên
được. Ra khỏi căn lều, đứng giữa ánh sáng, ông hô lên một tiếng kêu lớn: "Tôi thấy!"
Kể từ khi bóng tối
của bệnh phong cùi ụp phủ xuống trên cuộc đời, thì đây là lần đầu tiên, người bệnh
mới cảm nhận thực sự có ánh sáng xung quanh mình. Lấy tất cả sức lực còn lại,
người đàn ông thét lên với cây cỏ, với núi non, với trời cao, với tất cả mọi
người: Tôi thấy!
Tôi thấy!
Có những người tự
giam mình trong bóng tối. Có những người bị người khác đầy ải vào trong bóng tối...
Vô tình hay hữu
ý, có lẽ chúng ta cũng đã xô đẩy không biết bao nhiêu người vào trong bóng tối.
Một cuộc sống thiếu chứng tá, một khước từ giúp đỡ: đó có thể là những hành động
xô đẩy người khác rơi vào bóng tối, chúng ta cũng tự giam mình vào bóng tối hay
giảm bớt cường độ ánh sáng trong chúng ta...
"Các con là ánh sáng thế gian". Lời của Chúa
Giêsu nói lên bản chất của người Kitô. Người Kitô chỉ là Kitô khi họ là ánh
sáng thế gian... Ánh sáng không thể sáng soi nữa, ánh sáng ấy sẽ trở thành tăm
tối. Hãy chiếu ánh sáng bằng những việc làm của
ánh sáng. Một cuộc sống đầy gương sáng, một lời nói nâng đỡ ủi an, một nụ cười
thông cảm, một bàn tay đưa ra để dìu dắt, để đồng hành: đó là bao nhiêu việc
làm của ánh sáng mà bao nhiêu người đang chờ đợi nơi chúng ta. Và chúng ta cũng
tin rằng, một ánh lửa càng được chia sẻ, thì càng sáng lên...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét