Phúc Âm : Lc 9,51-62
“Thưa Thầy, Thầy đi đâu,
tôi cũng xin đi theo.” (Lc 9,57)
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Lu-ca.
51 Khi
đã tới ngày Đức Giê-su được rước lên trời, Người nhất quyết đi lên Giê-ru-sa-lem. 52Người sai mấy sứ giả đi trước. Họ lên đường
và vào một làng người Sa-ma-ri để chuẩn bị cho Người đến. 53 Nhưng dân làng không đón tiếp Người, vì
Người đang đi về hướng Giê-ru-sa-lem. 54Thấy
thế, hai môn đệ Người là ông Gia-cô-bê và ông Gio-an nói rằng : "Thưa
Thầy, Thầy có muốn chúng con khiến lửa từ trời xuống thiêu huỷ chúng nó không
?" 55 Nhưng Đức Giê-su quay
lại quở mắng các ông. 56 Rồi
Thầy trò đi sang làng khác.
57 Đang
khi Thầy trò đi đường thì có kẻ thưa Người rằng : "Thưa Thầy, Thầy đi đâu,
tôi cũng xin đi theo." 58 Người
trả lời : "Con chồn có hang, chim trời có tổ, nhưng Con Người không có chỗ
tựa đầu."
59 Đức
Giê-su nói với một người khác : "Anh hãy theo tôi !" Người ấy thưa :
"Thưa Thầy, xin cho phép tôi về chôn cất cha tôi trước đã." 60 Đức Giê-su bảo : "Cứ để kẻ chết
chôn kẻ chết của họ. Còn anh, anh hãy đi loan báo Triều Đại Thiên
Chúa."
61 Một người khác nữa
lại nói : "Thưa Thầy, tôi xin theo Thầy, nhưng xin cho phép tôi từ biệt
gia đình trước đã." 62 Đức
Giê-su bảo : "Ai đã tra tay cầm cày mà còn ngoái lại đàng sau, thì không
thích hợp với Nước Thiên Chúa."
Suy
niệm:
Nô lệ và Tự do
Lời Chúa hôm nay mời gọi
chúng ta gỡ mình khỏi mọi ràng buộc để tự do bước theo Đức Giêsu Kitô. Mỗi người
chúng ta, kể cả những người không phải là Kitô hữu đều được Chúa gọi.
Con
người thời nay thường mệnh danh tự do để hành động theo ý mình muốn, nhưng thực
ra, họ đang làm nô lệ cho đủ thứ trên đời. Nền kỹ nghệ hiện đại làm cho con người
lười suy nghĩ và thiếu sáng tạo. Họ bị lệ thuộc vào máy vi tính, điện thoại di
động, phương tiện đi lại hoặc những cuộc giải trí. Không phủ nhận giá trị của
những phương tiện hiện đại này, nhưng nếu không biết sử dụng một cách quân
bình, chúng sẽ biến chúng ta trở thành nô lệ và cản trở chúng ta trên con đường
theo Chúa. Những phương tiện này làm cho chúng ta thành những người khô khan lạnh
lùng trong mối tương quan với đồng loại. Một hình thức nô lệ nghiêm trọng hơn,
đó là con người bị lệ thuộc vào những tham vọng hay ảo tưởng của chính mình và
bị chúng chi phối. Trong thực tế, những tham vọng này thay vì đem lại cho con
người hạnh phúc, lại dẫn họ đến đau khổ, có khi là tù tội và ly tán.
Lời
Chúa hôm nay mời gọi chúng ta gỡ mình khỏi mọi ràng buộc để tự do bước theo Đức
Giêsu Kitô. Mỗi người chúng ta, kể cả những người không phải là Kitô hữu đều được
Chúa gọi. Bởi lẽ những lời mời gọi thực thi công bình, sống quang minh chính đại
đều từ Chúa mà đến. Bất kể ai, không phân biệt tôn giáo hay chính kiến, mà sống
theo lương tâm ngay chính, lo làm việc thiện là người đó đang hướng về Chúa là
nguồn Chân, Thiện, Mỹ. Trong thực tế, lời mời gọi của Chúa được con người đáp
trả nhiều cách khác nhau. Các thánh là những người đã quảng đại đáp trả tiếng
Chúa gọi và trung thành với Ngài suốt đời.
Thánh
Luca kể lại ba trường hợp xin theo Chúa để làm môn đệ của Người. Xin lưu ý là
Chúa không từ chối bất cứ trường hợp nào. Câu trả lời của Chúa “Con chồn có
hang, chim trời có tổ, nhưng Con Người không có chỗ tựa đầu” có thể được hiểu
như là một điều kiện Chúa đưa ra để người đó suy nghĩ và quyết định. Ba trường
hợp được kể lại trong Tin Mừng như muốn nói với chúng ta, con người luôn bị
ràng buộc và cản trở trong hành trình theo Chúa. Để trung tín với Ngài, người
môn đệ phải dành cho Chúa một chọn lựa ưu tiên. Chọn lựa ấy là một lý tưởng sống,
vượt lên mọi tình cảm và mọi mối liên hệ khác. Khi dốc quyết theo Chúa, chúng
ta trở thành người tự do, thanh thản nhẹ nhàng trong niềm tin yêu và tín thác.
Xin
đừng vội kết luận là những ai muốn theo Chúa phải đoạn tuyệt mọi mối dây liên hệ
gia đình và họ hàng thân thuộc. Những câu trả lời của Chúa Giêsu nhằm nhắc tới
sự quyết tâm và hy sinh để theo Người, đồng thời đừng để cho những mối liên hệ
đó trở hành vật cản trong bước đường theo Chúa. Ta có thể thấy điều này được
minh họa bởi bài đọc I. Khi kể lại những trường hợp xin theo Chúa trong tác phẩm
của mình, chắc chắn thánh Luca liên tưởng đến trường hợp của ông Êlisa được nhắc
tới trong sách Các Vua. Cử chỉ “ném áo choàng” cho ai, có ý chọn và gọi người đó làm môn sinh. Vào thời
xa xưa, chiếc áo choàng hay các đồ vật thuộc về một người nào được coi như
chính con người sở hữu chúng. Ông Êlisa đã hiểu điều đó và đã chấp nhận làm môn
đệ cho ngôn sứ Êlia.
Chúa
Giêsu là mẫu mực cho chúng ta về sự hy sinh và lòng trung thành với chọn lựa của
mình. Thánh Luca đã diễn tả điều đó khi ngài viết: “Người nhất quyết đi lên
Giêsusalem”. “Đi lên Giêsusalem” đồng nghĩa với việc đi vào chốn đầy nguy hiểm
chống đối, thậm chí là bước vào cái chết. Vì cớ Người đi Giêsusalem mà dân làng
người Samari khước từ việc đón tiếp Người. Chúa Giêsu đã can đảm bước đi, trong
niềm phó thác nơi Chúa Cha. Trong hành trình lên Giêrusalem, trước sự khước từ
của người đời, Chúa không hành xử theo đề nghị của anh em ông Giacôbê và Gioan
muốn “xử” người dân Samari theo luật giang hồ. Như thế, cùng với sự can đảm
trung thành, Đức Giêsu còn nhắc nhở những ai muốn trở thành môn đệ phải kiên nhẫn
và bao dung trước những lập trường và quan điểm khác biệt với mình.
Ngỏ
lời với tín hữu Galát, Thánh Phaolô phân tích đâu là tự do đích thực của những
người yêu mến Chúa. Giáo huấn của vị Tông đồ vẫn mang tính thời sự đối với
chúng ta hôm nay. Bởi lẽ giữa các cá nhân cũng như cộng đoàn, đây đó vẫn còn những
khuynh hướng loại trừ nhau. Sự chia rẽ này đã gây biết bao hậu quả tiêu cực đối
với sứ mạng truyền giáo của Giáo Hội. Chăm chú lắng nghe và để cho Thần Khí hướng
dẫn đời mình, đó là bí quyết để đạt được sự bình an và tự do đích thực. Một
cách cụ thể, hãy đón nhận những gì là “hoa quả của Thần Khí”, tức là: “Bác ái,
hoan lạc, bình an, nhẫn nhục, nhân hậu, từ tâm, trung tín, hiền hòa, tiết độ”
(Gl 5,22). Thực hiện được những điều ấy, chúng ta không còn là nô lệ nữa, nhưng
được tự do, sự tự do đích thực của những con cái Thiên Chúa.
Đức Cha Giuse
Vũ Văn Thiên
Cầu
nguyện:
Lạy Chúa Giêsu, cảm tạ Chúa đã chọn gọi con đi theo Chúa. Xin cho
con biết mến yêu, phụng sự Chúa trong mọi người. Xin cũng cho con luôn biết sống
hết mình, hết tình cho Chúa và tha nhân.
Lẽ sống:
Bằng lòng về chính mình
Hans
Christian Andersen, văn sĩ Ðan Mạch sống vào khoảng cuối thế kỷ 19, là tác giả
của những câu chuyện dạy đời bất hủ. Ông có kể câu chuyện như sau:
Có
một đôi vợ chồng già nọ sống bên nhau rất hạnh phúc. Thật ra người nắm giữ bí
quyết hạnh phúc trong gia đình này chính là người vợ. Lúc nào bà cũng hài lòng
về bất cứ hành động nào của người chồng. Một hôm, người vợ đề nghị với chồng là
nên bán bớt một con bò. Thật ra tất cả tài sản của họ chỉ là đôi bò.
Người
chồng tán thành ý kiến của vợ. Ngay từ sáng sớm, ông dắt bò ra chợ. Nhưng đường
dài, mặt trời mỗi lúc một chói chang. Con bò già lại không thể bước nhanh. Do
đó khi thấy một người nông dân khác cũng đang dắt heo ra chợ bán, người chồng mới
có ý nghĩ đem đổi bò lấy con heo. May ra con heo có thể đi nhanh hơn không?
Ðổi
được con heo và đi được một quãng đường, người chồng lại cảm thấy không thoải
mái chút nào. Con heo cứ muốn đi theo hướng của nó. Vừa bực tức với con heo,
ông lại thấy một người nhà quê khác cũng đang dắt dê ra tỉnh. Ông nghĩ rằng dê
có thể là con vật ít cồng kềnh hơn con heo, cho nên ông mới nấn ná đến người chủ
dê để đề nghị hoán đổi.
Ðổi
được dê, người đàn ông như cảm thấy nhẹ nhõm trong người. Nhưng chỉ trong vài
phút đồng hồ, ông mới khám được cái tính bất thường của loài dê. Nó chạy bên
này, nhảy bên kia, nó đưa sừng húc khắp mọi nơi... Giữa lúc ông ngán ngẩm với
con dê, thì bỗng đâu một người nhà quê khác tiến lại gần ông với cả một đàn ngỗng.
Con ngỗng dù sao cũng ít cồng kềnh hơn con dê. Nghĩ vậy cho nên ông mang con dê
đến đổi lấy một chú ngỗng trắng. Ôm lấy chú ngỗng vào lòng, người đàn ông cảm
thấy thoải mái hơn bao giờ hết. Ông tin chắc là mình sẽ đến chợ sớm hơn. Nhưng
chưa đến chợ, thì ông lại thấy một người buôn gà. So sánh gà với ngỗng, dĩ
nhiên gà phải nhẹ hơn... Tính toán mãi, cuối cùng, ông đã đem chú ngỗng đến đổi
lấy một con gà.
Mặt
trời mỗi lúc một lên cao. Cơn khát như muốn đốt cháy cổ họng ông. Bụng ông lại
trống rỗng. Vừa thấy một quán ăn bên vệ đường, người đàn ông không còn cầm được
cơn cám dỗ. Ông đành phải đem con gà bán đi với giá một đồng bạc. Một đồng này
vừa đủ cho một bữa ăn trưa cộng với một ly bia.
Những
người đàn ông trong quán ăn biết chuyện mới tỏ ra ái ngại cho giây phút ông phải
đối đầu với người vợ. Thế nhưng, con người luôn luôn được vợ hài lòng ấy vẫn tỏ
ra bình thản. Ông tin tưởng rằng vợ ông sẽ không boa giờ trách móc ông. Một người
đàn ông có máu cờ bạc, không tin ở thái độ của bà vợ ông, cho nên mới đề nghị
đánh cá. Ôngta đưa ra hai mươi đồng và đi theo người đàn ông về đến nhà. Ôn núp
một nơi kín đáo để theo dõi phản ứng của người vợ.
Quả
thực, người đàn ông bắt đầu báo cáo lại cho vợ từng chi tiết của những cuộc
trao đổi của ông. Cứ mỗi lần người đàn ông kể lại một cuộc đổi chác của mình,
người vợ đều tỏ ra hài lòng. Khi người đàn ông kể đến chuyện ông bán con gà được
một đồng và vào quán ăn trưa, người vợ mới mỉm cười thốt lên như sau: "Tạ
ơn Chúa, cũng may là mình bán được con gà. Như vậy là mình có thể ngủ yên mà
không sợ tiếng gà gáy phá giấc. Ðiều quan trọng đối với tôi là biết rằng mình
thỏa mãn là được".
Người
chồng thắng được vụ cá cuộc. Ông được hai mươi đồng, số tiền còn lớn hơn cả giá
bán con bò. Hãy đón nhận từng giây
phút hiện tại với hân hoan, cảm mến. Hãy làm công việc trong phút giây hiện tại
như là công việc quan trọng nhất. Hãy đón tiếp người trước mặt như một người
quan trọng nhất. Hãy chấp nhận mọi người với cảm thông, tha thứ và lạc quan.
Hãy chấp nhận chính bản thân với sự bằng lòng, thoải mái: đó là tất cả bí quyết
của hạnh phúc mà chúng ta cần phải nắm lấy.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét