PHÚC ÂM: Mt 8,5-17
Từ phương đông phương tây, nhiều người sẽ đến dự tiệc.
Tin
Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Mát-thêu.
5 Khi ấy, Đức Giê-su vào thành
Ca-phác-na-um, có một viên đại đội trưởng đến gặp Người và nài xin : 6 “Thưa
Ngài, tên đầy tớ của tôi bị tê bại nằm liệt ở nhà, đau đớn lắm.” 7 Người
nói : “Chính tôi sẽ đến chữa nó.” Viên đại đội trưởng đáp : 8 “Thưa
Ngài, tôi chẳng đáng Ngài vào nhà tôi, nhưng xin Ngài chỉ nói một lời là đầy tớ
tôi được khỏi bệnh. 9 Vì tôi đây, tuy dưới quyền kẻ khác, tôi cũng có
lính tráng dưới quyền tôi. Tôi bảo người này : ‘Đi !’, là nó đi, bảo người kia
: ‘Đến !’, là nó đến, và bảo người nô lệ của tôi : ‘Làm cái này !’, là nó làm.”
10
Nghe vậy, Đức Giê-su ngạc nhiên và nói với những kẻ theo Người rằng : “Tôi bảo
thật các ông : tôi không thấy một người Ít-ra-en nào có lòng tin như thế. 11 Tôi
nói cho các ông hay : Từ phương đông phương tây, nhiều người sẽ đến dự tiệc
cùng các tổ phụ Áp-ra-ham, I-xa-ác và Gia-cóp trong Nước Trời. 12 Nhưng
con cái Nước Trời thì sẽ bị quăng ra chỗ tối tăm bên ngoài, ở đó người ta sẽ phải
khóc lóc nghiến răng.” 13 Rồi Đức Giê-su nói với viên đại đội trưởng rằng
: “Ông cứ về đi ! Ông tin thế nào, sẽ được như vậy !” Và ngay giờ đó, người đầy
tớ được khỏi bệnh.
14 Đức Giê-su đến nhà ông Phê-rô, thấy bà
mẹ vợ ông đang nằm liệt và lên cơn sốt. 15 Người đụng vào tay bà, cơn sốt dứt ngay và bà
trỗi dậy phục vụ Người.
16 Chiều đến, người ta đem nhiều kẻ bị quỷ
ám tới gặp Đức Giê-su. Người nói một lời là trừ được các thần dữ và Người chữa
lành mọi kẻ ốm đau, 17 để ứng nghiệm lời ngôn sứ I-sai-a đã nói : Người
đã mang lấy các tật nguyền của ta và gánh lấy các bệnh hoạn của ta.
Suy niệm:
Tâm tình thống hối thật sự
“Thưa Ngài, tôi chẳng đáng Ngài vào nhà
tôi, nhưng xin Ngài chỉ nói một lời là đầy tớ tôi được khỏi bệnh.”
Chúa Giêsu rất
yêu thương những con người, khi họ nhận ra mình là bất xứng khi đứng trước Người,
như Thánh Phêrô, sau một mẻ cá bất ngờ ông đã sấp mặt dưới chân Người và thưa: “Lạy Chúa, xin tránh
xa con, vì con là kẻ tội lỗi.” (Lc 5,8). Cũng như người Đại Đội Trưởng này khi
đến khẩn cầu cùng Chúa Giêsu: “Thưa Ngài, tôi chẳng đáng Ngài vào nhà tôi, nhưng xin Ngài
chỉ phán một lời là đầy tớ tôi được khỏi bệnh.” Chúa đã thấy sự hiểu
biết và sự khiêm tốn nơi ông ta, và Người cũng thấy rõ tình thương người của ông
với người đầy tớ. Chúa đã thực hiện tình thương và quyền năng của Người để cứu
chữa cho người dầy tớ ông ta được lành mạnh.
Một trong những
hiểm họa mà chúng ta đang phải đương đầu với là lối sống ích kỷ và hưởng thụ của
con người hiện đại:
họ không quan tâm
đến người khác, cho dù là Thiên Chúa, cha mẹ, hay thân nhân; nhưng chỉ quan tâm
đến bản thân và nhu cầu cá nhân của họ. Chẳng cần phải dùng đến đạo
lý sâu xa, chúng ta cũng biết những người này sẽ không tiến xa trên đường đời,
vì họ sẽ bị Thiên Chúa và tha nhân đào thải.
Các Bài Đọc hôm
nay cho chúng ta những tấm gương sáng trong cách đối xử với Thiên Chúa và tha
nhân.
Bài Đọc I dạy chúng ta
tinh thần hiếu khách của tổ phụ Abraham: Tuy không biết người khách đến thăm
mình là ai, Abraham nài nỉ xin quí khách ở lại để nghỉ chân, ăn uống và dưỡng sức.
Nhận ra tinh thần hiếu khách của Abraham, khách đã loan báo tin vui là Abraham
sẽ có một người con trai để nối dõi tông đường vào cũng thời gian này năm sau. Trong
Phúc Âm, một viên Đại Đội Trưởng người Rôma khiêm nhường đến nài xin Chúa
Giêsu chữa bệnh cho người đầy tớ của ông đang nằm bại liệt ở nhà. Biết Chúa là
người Do thái và tin Chúa có quyền năng chữa bệnh bằng lời, ông xin Thiên Chúa
không cần đến nhà, mà chỉ cần phán một lời, là đầy tớ của ông sẽ khỏi bệnh. Nhận
ra đức tin và lòng thương xót của ông, Chúa ban cho ông được toại nguyện.
Sống Lời Chúa:
Chúng
ta phải luôn đối xử tử tế với mọi người, vì "ở hiền gặp lành." Thiên
Chúa, Đấng thấu suốt mọi bí ẩn, sẽ sai các thiên sứ của Người đến phù trợ và bảo
vệ chúng ta. Điều quan trọng nhất trong cuộc đời là chúng ta phải tuyệt đối tin
và yêu Thiên Chúa, bằng cách thực thi những gì Ngài dạy bảo. Cãi lời Thiên Chúa
bằng cách lý luận quanh co để biện minh cho các hành động sai trái của mình, là
lý do để bị quăng ra ngoài Nước Trời. Chúng ta phải luôn nhớ: danh hiệu Kitô hữu
không đủ để cứu chúng ta phải hư mất; nhưng chúng ta phải thành tâm thi hành
thánh ý của Thiên Chúa mọi ngày trong cuộc sống.
Cầu nguyện:
Lạy
Chúa Giêsu, trong mọi Thánh Lễ, trước mỗi lần rước Chúa vào lòng, chúng con đều
cất tiếng cầu xin: “Con chẳng đáng rước Chúa vào lòng,
nhưng xin Chúa phán một lời thì linh hồn con liền sạch trong”. Xin cho mọi
thành viên trong gia đình chúng con khi đọc lời này với hết tâm tình thống hối
thật sự; để rước Chúa vào lòng mình cho nên.
Lẽ sống:
Con chim trong
bàn tay
Người Ba Tư có kể
câu chuyện ngụ ngôn như sau: Ngày xưa, tại quảng trường của một thành phố nọ,
có một nhà hiền triết xuất hiện và tuyên bố giải đáp được tất cả mọi thắc mắc của
bất cứ ai đến vấn kế.
Một hôm, giữa đám
người đang say mê lắng nghe nhà hiền triết, có một mục tử từ trên núi cao đến.
Nghe tiếng đồn về sự thông thái và khôn ngoan của nhà hiền triết, anh muốn chứng
kiến tận mắt, nghe tận tai và nhất là để hạ nhục nhà hiền triết giữa đám đông.
Anh tiến đến gần
nhà hiền triết, trong tay bóp chặt một con chim nhỏ. Anh đặt câu hỏi như sau:
'Thưa ngài, trong tay tôi có cầm một con chim. Ngài là bậc thông thái biết được
mọi sự. Xin ngài nói cho tôi biết con chim tôi đang cầm trong tay sống hay chết?".
Nhà hiền triết
biết đây là một cái bẫy mà người mục tử tinh ranh đang giăng ra. Nếu ông bảo rằng
con chim đang còn sống, thì tức khắc người mục tử sẽ bóp cho nó chết trước khi
mở bàn tay ra. Còn nếu ông bảo rằng con chim đã chết thì lập tức con người khôn
ranh ấy sẽ mở bàn tay ra và con chim sẽ bay đi.
Sau một hồi
thinh lặng, trước sự chờ đợi hồi hộp của đám đông, nhà hiền triết mới trả lời
như sau:
"Con chim mà
ngươi đang cầm trong tay ấy sống hay chết là tùy ở ngươi. Nếu ngươi muốn cho nó
sống thì nó sống, nếu ngươi muốn cho nó chết thì nó chết".
Ai trong chúng
ta cũng khao khát hạnh phúc. Ai trong chúng ta cũng mong ước được cuộc sống an
bình, vui tươi. Nhưng
lắm khi chúng ta chạy theo chiếc bóng mờ ảo của hạnh phúc hơn là hưởng nếm
chính hạnh phúc đang cầm trong tầm tay của chúng ta. Hạnh phúc đích thực chính
là con chim mà mỗi người chúng ta đang có ở trong lòng tay. Con chim ấy sống
hay chết là tùy ở mỗi người chúng ta. Chúng ta được hạnh phúc, chúng ta được an
bình hay không là do chính chúng ta.
Hạnh phúc đích thực của chúng ta, niềm vui
đích thực của chúng ta chính là Thiên Chúa. Nếu chúng ta để cho Thiên Chúa chiếm
ngự, nếu chúng ta để cho Thiên Chúa lấp đầy, thì cho dẫu ngoại cảnh có là bầu
trời đen tối đi nữa, chúng ta vẫn cảm thấy an bình, hạnh phúc. Ý thức được sự hiện diện của Chúa trong
tâm hồn, để cho Chúa chiếm trọn tâm tư, lấy Chúa làm tất cả trong cuộc sống,
chúng ta sẽ có được niềm vui đích thực.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét