PHÚC ÂM:
Mc
10,17-27
Hãy
đi bán những gì anh có, rồi hãy đến theo tôi.
Tin
Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Mác-cô.
17 Khi ấy, Đức Giê-su vừa
lên đường, thì có một người chạy đến, quỳ xuống trước mặt Người và hỏi : “Thưa
Thầy nhân lành, tôi phải làm gì để được sự sống đời đời làm gia nghiệp ?” 18 Đức
Giê-su đáp : “Sao anh nói tôi là nhân lành ? Không có ai nhân lành cả, trừ một
mình Thiên Chúa. 19 Hẳn anh biết các điều răn : Chớ giết người, chớ ngoại tình,
chớ trộm cắp, chớ làm chứng gian, chớ làm hại ai, hãy thờ cha kính mẹ.” 20 Anh
ta nói : “Thưa Thầy, tất cả những điều đó, tôi đã tuân giữ từ thuở nhỏ.” 21 Đức
Giê-su đưa mắt nhìn anh ta và đem lòng yêu mến. Người bảo anh ta : “Anh chỉ thiếu
có một điều, là hãy đi bán những gì anh có mà cho người nghèo, anh sẽ được một
kho tàng trên trời. Rồi hãy đến theo tôi.” 22 Nghe lời đó, anh ta sa sầm nét mặt và buồn rầu
bỏ đi, vì anh ta có nhiều của cải.
23 Đức Giê-su rảo mắt nhìn
chung quanh, rồi nói với các môn đệ : “Những người có của thì khó vào Nước
Thiên Chúa biết bao !” 24 Nghe Người nói thế, các môn đệ sững sờ. Nhưng
Người lại tiếp : “Các con ơi, vào được Nước Thiên Chúa thật khó biết bao ! 25 Con lạc
đà chui qua lỗ kim còn dễ hơn người giàu vào Nước Thiên Chúa.” 26 Các
ông lại càng sửng sốt hơn nữa và nói với nhau : “Thế thì ai có thể được cứu ?” 27 Đức
Giê-su nhìn thẳng vào các ông và nói : “Đối với loài người thì không thể được,
nhưng đối với Thiên Chúa thì không phải thế, vì đối với Thiên Chúa mọi sự đều
có thể được.”
Suy niệm:
Đường
theo Chúa
Hầu như niềm tin của tất cả các tôn giáo lớn
đều dạy “ở hiền gặp
lành và ở ác gặp ác.” Giáo thuyết của Phật Giáo dạy: “Dù xây chín bậc phù
đồ, không bằng làm phúc giúp cho một người,” có nghĩa việc giúp cho
một người quan trọng hơn là việc xây tháp chín tầng để kính nhớ Phật. Trong
Kitô Giáo, Đức Giêsu đã cho chúng ta biết trước tiêu chuẩn Ngài sẽ dùng để phán
xét trong Ngày Tận Thế: “việc gì anh em làm cho một trong những kẻ bé mọn nhất là làm
cho Ta.”
Các bài đọc hôm nay tập trung trong sự quan
trọng của việc làm phúc. Trong bài đọc I, tác giả sách Huấn Ca dẫn chứng
cho chúng ta lý do phải làm lành lánh dữ là vì Thiên Chúa nhìn thấy tất cả.
Ngài ghi nhớ tất cả những việc lành chúng ta làm và thưởng công xứng đáng. Trong
Phúc Âm, khi một người chạy đến hỏi Chúa Giêsu về con đường nên trọn lành,
Ngài bảo anh hãy về bán tài sản để giúp đỡ người nghèo, rồi trở lại theo Ngài.
Khi làm như thế là anh sắm cho mình một kho tàng trên trời; nhưng anh buồn rầu
bỏ đi vì quá tiếc của.
Đây là khát vọng của mọi con người; bởi con
người cảm thấy kiếp người chóng qua, và những thành quả trong cuộc sống rồi
cũng theo thời gian bị lãng quên, có khi không còn ai nhắc đến. Người thanh
niên này, nhận thấy nơi Chúa Giêsu là Đấng Nhân lành với đầy quyền năng. Anh ta
đã mạnh dạn đến trước mặt Chúa Giêsu, xin Người chỉ dạy cho biết điều để được sự
sống đời đời làm gia nghiệp. Chúa Giêsu thương anh ta và đã chỉ cho anh ta một
việc cần có, đó là: “Hãy đi bán những gì anh có mà cho người nghèo, anh sẽ được một
kho báu trên trời. Rồi hãy đến theo tôi” Đề nghị của Chúa Giêsu đã
làm anh buồn, vì anh có quá nhiều của cải, và anh đã không thực hiện được.
Người
giàu có khó vào Nước Thiên Chúa. Sau khi người giàu có bỏ đi, Đức Giêsu rảo mắt
nhìn chung quanh, rồi nói với các môn đệ: "Những người có của thì khó vào Nước Thiên Chúa biết
bao!" Nghe Người nói thế, các môn đệ sững sờ. Nhưng Người lại
tiếp: "Các
con ơi, vào được Nước Thiên Chúa thật khó biết bao! Con lạc đà chui qua lỗ kim
còn dễ hơn người giàu vào Nước Thiên Chúa."
Trước
tiên, chúng ta cần làm sáng tỏ vấn đề: Chúa Giêsu không kết tội người giàu.
Ngài không bảo người giàu có không thể vào Nước Thiên Chúa; nhưng Ngài bảo "những người có
của thì khó vào Nước Thiên Chúa biết bao!" Tại sao giàu có làm
cho con người khó vào Nước Thiên Chúa? Chúng ta có thể liệt kê 3 lý do chính
sau đây:
ü Giàu có làm con
người quên đi mục đích cuộc đời, để rồi chỉ biết tập trung mọi thời gian và cố
gắng để thu quét của cải và hưởng thụ.
ü Giàu có làm con
người chỉ biết đánh giá trị mọi sự trên đồng tiền, và bỏ quên tập luyện những
giá trị tinh thần hay vĩnh cửu. Ví dụ, họ chỉ dành thời giờ cho những việc mang
lại lợi nhuận vật chất, mà không chịu bỏ thời giờ học Kinh Thánh để biết về
Thiên Chúa và những lời dạy dỗ khôn ngoan của Ngài.
ü Giàu có làm con
người kiêu căng, phách lối, và khinh thường người khác. Họ quên đi rằng “Ở đời muôn sự của
chung.” Mọi người đều có quyền hưởng của cải Thiên Chúa ban như một
phương tiện để sinh sống khi còn ở đời này. Họ không có quyền tích trữ của cải
trong khi tha nhân đói khát, chứ chưa nói việc đánh cắp công ơn Thiên Chúa và
khinh thường tha nhân.
Vì
thế, con người sẽ bị Thiên Chúa phán xét về cách thâu nhận tài sản, công bằng
hay bất công, và cách tiêu xài của cải, đúng hay không đúng. Vì con người chỉ là
quản lý chứ không phải chủ nhân của tài sản, Thiên Chúa là chủ nhân của tài sản.
Người càng giàu sẽ bị Thiên Chúa phán xét càng nhiều. Nếu họ không
biết cách tiêu xài, sự giàu có sẽ sinh thiệt hại cho họ nhiều hơn làm lợi ích.
Sống Lời Chúa:
Chúng ta hãy cố gắng làm việc
lành nhiều để đền bù tội lỗi của mình, vì đó là cơ hội Thiên Chúa ban và Ngài kể
là làm cho chính Ngài. Chúng ta cần xác tín vào sự quan phòng của Thiên
Chúa, để rồi đừng mặc sức vơ vét của cải cho mình và cho gia đình. Hãy bằng lòng với những
gì Thiên Chúa trao ban và học biết cách xử dụng để sinh lời cho Thiên Chúa.
Hãy
biết dành thời giờ để chú trọng vào những giá trị cao hơn vật chất: sự hiểu biết và lòng
yêu mến Thiên Chúa, sự sống vĩnh cửu, và việc rao giảng Tin Mừng.
Cầu nguyện:
Lạy
Chúa Giêsu, bác ái trên môi, kêu gọi người ta làm việc thiện rất dễ; nhưng khi
đụng đến túi tiền và quyền lợi của riêng mình thì đầy tính toán, rồi không thực
hiện. Xin Chúa ban cho mọi thành viên trong gia đình chúng con, được ơn yêu mến
Chúa qua người nghèo, để giúp chúng con làm việc bác ái vì yêu kính Chúa.
Lẽ sống:
Cái bật lửa
Ðể kỷ niệm một
trận chiến, một quận công bên Anh Quốc đã làm một bữa tiệc khoản đãi một nhóm cựu
sĩ quan đã từng chiến đấu sát cánh bên ông.
Trong bữa tiệc,
ông đem ra một cái bật lửa rất đẹp mà Nữ hoàng Anh đã tặng cho ông. Cái bật lửa
đã được truyền từ tay người này đến tay người nọ để được trầm trồ khen ngợi.
Sau bữa ăn, mọi
người được mời ra phòng khách để uống trà. Ông quận công mới đem thuốc lá ra mời
mọi người. Nhưng mặt ông bỗng biến sắc, vì ông lục lạo mãi trong túi áo mà vẫn
không tìm ra cái bật lửa. Ông hỏi quan khách có ai thấy nó ở đâu không.
Mọi người chia nhau
đi tìm khắp nơi mà tuyệt nhiên vẫn không thấy cái bật lửa. Lúc bấy giờ, một
viên sĩ quan mới đề nghị cho tất cả mọi quan khách nên lật túi áo của mình ra
may ra mới có thể tìm thấy nó chăng. Lần lượt tất cả mọi người đều kéo tất cả
những gì có trong túi áo của mình ra. Duy chỉ có một người không chịu chấp nhận
công việc này. Mọi người đều đưa mắt nhìn về ông và ai cũng đoán chắc đây là
người đã đánh cắp cái bật lửa, bởi vì dáng vẻ của ông tiều tụy, áo quần của ông
lại rách rưới. Ông lấy danh dự của một cựu sĩ quan để thề thốt và dứt khoát
không mở túi áo ra cho mọi người xem.
Vài tuần lễ sau,
ông quận công lại mở một bữa tiệc khác và lần này, ông khám phá ra cái bật lửa
trong túi áo của ông. Cảm thấy xấu hổ vì đã nghi oan cho một viên sĩ quan đã từng
chiến đấu bên cạnh mình, ông quận công đã quyết định đến thăm anh ta để xin lỗi.
Nhà của viên cựu
sĩ quan này nằm trong khu phố lầy lội nghèo nàn. Sau khi đã xin lỗi, ông quận
công đã hỏi viên sĩ quan: "Tại sao trong bữa tiệc hôm đó, anh đã khước từ
không mở túi ra cho mọi người xem?".
Anh ta mới giải
thích như sau:
"Hẳn ngài đã
thấy được căn nhà tôi đang ở tồi tàn như thế nào. Từ lâu, tôi đã thất nghiệp mà
vẫn phải nuôi nhiều miệng ăn trong nhà. Ngài đâu có biết rằng hôm đó, tôi đã
nhét vào túi tôi tất cả những đồ ăn thừa trên bàn để mang về cho vợ con
tôi".
Sau khi hiểu được
hoàn cảnh đáng thương của một người đã từng vào sinh ra tử với mình, ông quận
công quyết định đền bù bằng cách tìm cho viên cựu sĩ quan một công việc xứng
đáng.
Câu chuyện đáng
thương tâm trên đây có lẽ cũng diễn ra trong cuộc sống chúng ta dưới nhiều cấp
độ và hình thức khác nhau. Nhưng tựu trung, có lẽ mẫu số chung của câu chuyện ấy
thường giống nhau: đó là chúng ta dễ nhìn và đoán xét người theo bề ngoài. Lại nữa, một xã hội
có quá nhiều lừa gạt đảo điên cũng khiến cho chúng ta có thái độ e dè, nghi kỵ
đối với những người thân thuộc.
Là tín hữu,
chúng ta hãy nhìn ngắm cung cách cư xử của Chúa Giêsu. Ngài không nhìn người bằng nhãn hiệu có sẵn.
Ngài không đến với người bằng những định kiến. Bên kia bộ quần áo
sang trọng hay rách rưới, Chúa Giêsu chỉ nhìn thấy hình ảnh cao quý của chính Thiên
Chúa. Ngài dành yêu thương cho những người nghèo khổ, phường thu thuế, bọn gái
điếm, những kẻ tội lỗi, những người bị xã hội đẩy ra bên lề. Ngài muốn
cho mọi người thấy rằng Ngài chỉ có một cái nhìn duy nhất về con người: đó là cái nhìn của
cảm thông, của tha thứ, của yêu thương.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét