Thánh Alphongsô Maria Liguori, Giám mục,
Tiến sĩ Hội Thánh - trinh nữ, tử đạo - Lễ nhớ
Thánh
nhân sinh năm 1696 tại Napôli. Người từ bỏ nghề luật sư để làm linh mục, rồi
sau lại nhận trách nhiệm giám mục để loan báo tình yêu của Chúa Kitô. Người đi
giảng không mỏi mệt, siêng năng giải tội và rất nhân từ với các hối nhân. Người
đã lập Dòng Chúa Cứu Thế nhằm mục đích loan báo Tin Mừng cho dân các miền quê
(1732). Người đã giảng dạy luân lý và viết nhiều tác phẩm về đời sống thiêng
liêng. Người qua đời năm 1787.
PHÚC ÂM: Mt 14, 13-21
"Mọi người đều ăn no". (Mt 14, 10,20)
Tin
Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Mattheu
13 Nghe tin ấy, Đức Giê-su lánh khỏi nơi đó, đi
thuyền đến một chỗ hoang vắng riêng biệt. Nghe biết vậy, đông đảo dân chúng từ
các thành đi bộ mà theo Người. 14 Ra khỏi thuyền, Đức Giê-su trông thấy một đoàn người đông
đảo thì chạnh lòng thương, và chữa lành các bệnh nhân của họ.
15 Chiều đến, các môn đệ lại gần thưa với
Người : "Nơi đây hoang vắng, và đã muộn rồi, vậy xin Thầy cho dân chúng
về, để họ vào các làng mạc mua lấy thức ăn." 16 Đức Giê-su bảo : "Họ không cần phải
đi đâu cả, chính anh em hãy cho họ ăn." 17 Các ông đáp : "Ở đây, chúng con chỉ
có vỏn vẹn năm cái bánh và hai con cá !" 18 Người bảo : "Đem lại đây cho Thầy
!" 19 Rồi sau đó, Người truyền cho dân chúng ngồi xuống cỏ. Người
cầm lấy năm cái bánh và hai con cá, ngước mắt lên trời, dâng lời chúc tụng, và
bẻ ra, trao cho môn đệ. Và môn đệ trao cho dân chúng. 20 Ai nấy đều ăn và được no nê. Những mẩu
bánh còn thừa, người ta thu lại được mười hai giỏ đầy. 21 Số người ăn có tới năm ngàn đàn ông, không
kể đàn bà và trẻ con.
Suy niệm:
Được Thiên
Chúa nuôi
Đức Giêsu không
nói để họ tự lo, tự túc.
Người không hỏi
họ có gì để mua của ăn.
Người không nói
phải lựa lọc ra! Ai là kẻ lắng tai nghe Chúa, ai không, ai giầu ai nghèo, ai trẻ
ai già, đàn ông, đàn bà, ai thông thái, ai có đức tin, ai nô lệ ai tự do, ai
ngu đần, chỉ theo Chúa vì tò mò, vì chế diễu.
Đức Giêsu không đặt
vấn đề phân biệt.
Người truyền cho
đám đông ngồi xuống trên cỏ và họ được Thiên Chúa cho ăn no nê.
Nhờ kẻ đã đưa
cho Người chút ít, chỉ chút xíu thôi dâng cho Người, đủ cho Người tạ ơn Chúa
Cha để làm phép lạ bánh ra nhiều cho đám đông hưởng dùng dư dật.
Điều đáng ngạc
nhiên bánh hóa nhiều cho đám đông, rất đông đã tụ họp lại chỉ trong một vài giờ,
đã trở thành một cộng đồng lớn rất ổn định để dự bữa ăn này.
Họ không còn cần
gì nữa, các môn đệ đã cung cấp tất cả: tất cả! Tôi nghĩ đến những tổ chức bác
ái giúp người nghèo, giúp các nơi truyền giáo.
Những tổ chức đó
cần chúng ta đóng góp, nhưng chẳng đủ cho tất cả! công việc tông đồ bớt đi, mất
mát dần mòn vì còn thiếu quá nhiều!
Đức Giêsu là trung tâm, là nguồn mọi ơn
phúc, Người ban Lời và bánh.
Rồi đến đoàn môn
đệ nhỏ bé sống quanh Người, các vị đó đã cho dân chúng tất cả mọi sự vì hoàn
toàn hiến thân cho Thiên Chúa, các vị rất giống Đức Kitô, đã thông ban ơn Chúa
cho tất cả. Các vị là những kẻ nối dài cánh tay của Chúa.
Sống Lời Chúa:
Người Kitô hữu
chúng ta không chỉ làm công tác xã hội. Năm chiếc bánh và hai con cá do đóng
góp và san sẻ của chúng ta cần phải đi đôi với niềm tin và lời cầu nguyện. Với
niềm tin và lời cầu nguyện, chúng ta hãy xác tín rằng cách nào đó, Chúa hằng nhậm
lời chúng ta và chắc chắn phép lạ luôn diễn ra. Chúa Giêsu đã dạy chúng ta cầu
nguyện: "Xin
Cha cho chúng con hôm nay lương thực hằng ngày".
Ước gì những cố
gắng chia sẻ và trao ban của chúng ta luôn được thực thi bằng tất cả niềm tin
và lời cầu nguyện. Ước gì niềm tin và lời cầu nguyện của chúng ta cũng được thể
hiện bằng những nghĩa cử cụ thể của chúng ta.
Cầu nguyện:
Lạy
Chúa Giêsu, xin cho con cảm được cơn đói đang giày vò bao người, xin cho con
nghe được lời mời của Chúa: "Các con hãy cho họ ăn đi." Ước gì chúng
con dám trao tất cả những gì chúng con có cho Chúa, để Chúa trao tất cả những
gì Chúa có cho chúng con và cho cả nhân loại.
Lẽ sống:
Bài giảng của vị giáo trưởng
Trong một thị trấn
nhỏ bên Liên Xô. Một số người Do Thái đang chờ đón vị giáo trưởng của họ. Ðã
lâu lắm cộng đoàn của họ không có người lãnh đạo. Vị giáo trưởng lại cư ngụ
trong một thành phố khác. Ông chỉ đến thăm cộng đoàn nhỏ bé này mỗi năm một lần.
Ai ai cũng náo nức được gặp con người thánh thiện nổi tiếng này. Mọi người chuẩn
bị những câu hỏi mà họ sẽ lần lượt nêu lên để xin vị giáo trưởng giải đáp.
Khi ông đến nơi,
sự căng thẳng càng hiện lên trên nét mặt của nhiều người. Ai cũng đang trong tư
thế giơ tay để đặt câu hỏi. Nhưng khi mọi người đã an tọa trong phòng họp, vị
giáo trưởng không nói lời nào. Ông đưa mắt nhìn mọi người. Một hồi lâu, ông bỗng
ngân nga một điệu nhạc. Mọi người đều bắt chước làm theo. Vị giáo trưởng lại cất
tiếng hát lên một bài ca quen thuộc. Mọi người cũng hát theo ông... Mọi người
tưởng nghi thức mở đầu ấy sẽ chấm dứt và vị giáo trưởng sẽ nói lên những lời
vàng ngọc.
Nhưng không,
trái với sự chờ đợi của mọi người, hết bài ca này đến bài ca khác, ông không ngừng
bắt lên những bài ca mới. Khi các bài ca vừa dứt, ông bước xuống khỏi bục giảng
và bắt đầu nhảy múa. Ông vừa nhảy vừa vỗ tay, không mấy chốc cả cử tọa cũng bước
ra khỏi ghế và nhảy theo ông. Tiếng vỗ tay, tiếng hát, tiếng nhịp chân lôi kéo
mọi người vào điệu múa khiến họ không còn nhớ đến những câu hỏi mà họ đã chuẩn
bị từ mấy hôm trước. Cả cộng đoàn hòa nhịp với nhau trong đôi chân, cùng nắm
tay nhau, cùng khăng khít với nhau trong phấn khởi, vui tươi, cảm thông, hiệp
nhất...
Khi các điệu vũ
đã chấm dứt, mọi người trở về chỗ ngồi của mình. Lúc bấy giờ, vị giáo trưởng mới
lên tiếng nói và ông chỉ nói có vỏn vẹn một câu ngắn ngủi như sau: "Tôi
tin chắc rằng tôi đã trả lời cho mọi thắc mắc của anh chị em".
Cô đơn là nguyên
nhân gây ra mọi thứ xáo trộn, bệnh tật trong chúng ta. Cô đơn đưa chúng ta đến
sầu muộn. Sầu muộn đưa chúng ta đến nổi loạn. Nổi loạn đưa chúng ta đến tội
ác...
Có những người bị
người khác đày đọa cô đơn, nhưng cũng không thiếu những người tự giam hãm vào
cô đơn. Nhưng đày đọa kẻ khác vào cô đơn cũng có nghĩa là cắt bớt đi một sợi
dây liên kết, là tiến dần đến chỗ cô đơn.
Ðể ra khỏi cô
đơn, liều thuốc duy nhất chính là làm cho người khác bớt cô đơn. Một tiếng hát
vui tươi cất lên để mời gọi mọi người cùng hát với mình, một tiếng vỗ tay tung
ra để mời gọi mọi người cùng phấn khởi với mình, một nhịp bước đưa ra để mời gọi
mọi người cùng nhảy múa với mình: khi hòa nhịp với nhau trong một niềm vui
chung, người ta sẽ xóa đi được bao nhiêu vấn đề vướng mắc trong tâm tư.
Có ra khỏi chính mình để chia vui sẻ buồn
với người,
có ra khỏi chính mình để chỉ nghĩ đến những
ưu tư phiền muộn của người,
có ra khỏi chính mình để lo lắng cho người,
để giúp đỡ người, chúng ta mới làm vơi đi được nỗi cô đơn của mình và cũng giúp
người bớt cô đơn.
Cho thì có phúc hơn nhận lãnh: càng trao
ban, càng ra khỏi chính mình, chúng ta mới cảm thấy vơi nhẹ đi những ưu tư, lo
lắng của mình...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét