PHÚC ÂM: Mt 14,1-12
"Hêrôđê sai người đi chặt đầu Gioan, và các môn đệ của Gioan đi
báo tin cho Chúa Giêsu". (Mt 14, 10,12)
Tin
Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Mattheu
1 Thời ấy, tiểu vương Hê-rô-đê nghe danh tiếng Đức Giê-su, 2 thì nói với những kẻ hầu cận rằng : "Đó chính là ông Gio-an
Tẩy Giả ; ông đã từ cõi chết trỗi dậy, nên mới có quyền năng làm phép
lạ."
3 Số là vua Hê-rô-đê đã bắt trói ông Gio-an và tống ngục vì bà
Hê-rô-đi-a, vợ ông Phi-líp-phê, anh của nhà vua. 4 Ông Gio-an có nói với vua : "Ngài không được phép lấy bà
ấy." 5 Vua muốn giết ông Gio-an, nhưng lại sợ dân chúng, vì họ coi ông là
ngôn sứ. 6 Vậy, nhân ngày sinh nhật của vua Hê-rô-đê, con gái bà Hê-rô-đi-a
đã biểu diễn một điệu vũ trước mặt quan khách, làm cho nhà vua vui thích. 7 Bởi đó, vua thề là hễ cô xin gì, vua cũng ban cho. 8 Nghe lời mẹ xui bảo, cô thưa rằng : "Xin ngài ban cho con,
ngay tại chỗ, cái đầu ông Gio-an Tẩy Giả đặt trên mâm." 9 Nhà vua lấy làm buồn, nhưng vì đã trót thề, lại thề trước khách dự
tiệc, nên truyền lệnh ban cho cô. 10 Vua sai người vào ngục chặt đầu ông Gio-an. 11 Người ta đặt đầu ông trên mâm, mang về
trao cho cô, và cô ta đem đến cho mẹ. 12 Môn đệ ông đến lấy thi hài ông đem đi mai táng, rồi đi báo
cho Đức Giê-su.
Suy niệm:
Quả tim nhu nhược
Cuộc đời của Hêrôđê bắt đầu trượt dài từ
ngày vua dụ dỗ em dâu mình ở Rôma. Để cưới người em dâu Hêrôđia, vua đã thẳng
tay ly dị người vợ đang chung sống với mình. Bị ông Gioan Tẩy Giả quở trách vì
hành vi loạn luân ấy, vua lại bắt ông Gioan đem tống ngục. Rồi cuối cùng trong
bữa tiệc sinh nhật vui vẻ, vua lại lỡ lời thề thốt với con gái của bà Hêrôđia. Điều
đáng trách hơn nữa là vua thà phạm một tội ác tày trời còn hơn là hủy bỏ một lời
thề bốc đồng lúc “trà dư tửu hậu” với một cô gái trẻ. Vua sợ tiếng dư luận cười chê các vị khách hơn
là sợ tiếng lương tâm quở trách. Biết điều mình làm là sai trái, nhưng vua vẫn
không dám sửa đổi, vì quá yếu nhược. Rất tiếc cho một vị vua, chỉ vì một lỗi lầm
kéo theo bao lầm lỗi tai hại khác!
Sống Lời Chúa:
Danh tiếng Chúa Giêsu lẫy lừng vì những lời
giảng và hành động thật uy quyền đã đến tai Hêrôđê khiến ông ta sống bất an. Lương
tâm cắn rứt đưa ông ta đến tư tưởng: Gioan tẩy giả tiếp tục sống trong Ðức
Giêsu. Những ray rứt của một kẻ giết người lại nổi lên trong con người ông và
lên án chính ông. Ðây chính là tâm trạng của những kẻ gây ra những điều gian
ác. Tâm hồn họ đã đánh mất sự hiện diện của Thiên Chúa. Tiếng lương tâm cắn rứt
chính là dấu chỉ Thiên Chúa vẫn luôn mời gọi: Hãy hối cải.
Cầu nguyện:
Lạy
Chúa Giêsu, chỉ vì ích kỷ, tự ái, ghen tương... mà Hêrôđê đã ám hại Gioan tẩy
giả. Và cho đến ngày nay, những thói xấu đó vẫn làm chủ con người, và đã gây ra
bao đau khổ cho tha nhân. Xin cho mọi người chúng con biết lắng nghe lời Chúa,
biết phân biệt đâu là phải, trái, để có cách hành xử đúng với một con người,
con người của Thiên Chúa.
Lẽ sống:
Người tử tù
Tại một nhà tù nọ,
có một người đàn ông bị kết án tử hình. Nhưng người ta thấy anh không hề tỏ ra
nao núng, trái lại lúc nào cũng vui tươi ca hát.
Ngày nọ, các quản
giáo bắt gặp anh đang chơi tây ban cầm trong sân chơi của trại tù. Ðám đông bu
quanh anh, lúc đầu còn nhút nhát, về sau mọi người cùng hát theo tiếng đàn của
anh. Thấy thế, ban giám đốc nhà tù mới ra lệnh không cho anh được chơi đàn nữa.
Nhưng ngày hôm
sau, tù nhân đã có bản án tử hình ấy vẫn tiếp tục ra sân chơi và đàn ca như mọi
ngày. Ðám đông tù nhân cũng tuôn đến ca hát với anh. Không chịu nổi nữa, những
người canh tù sấn đến túm lấy anh và chặt đứt những ngón tay của anh. Họ nghĩ rồi
đây anh sẽ không còn chơi đàn được nữa và như vậy đám đông cũng không còn tụ tập
được nữa. Nhưng ngày hôm sau, cũng người tử tội ấy, cũng đám đông ấy tụ tập lại
trong sân tù và với đôi tay cụt, anh vẫn có thể đàn được những điệu nhạc càng
thảm thiết hơn. Lần này, những tên canh tù lôi anh đi và đập nát chiếc đàn.
Ngày hôm sau,
con người đáng thương ấy cũng trở lại sân chơi và cất tiếng hát vang. Tiếng hát
ca của anh dặt dìu, tha thiết và mời gọi đến nỗi đám đông cũng kéo đến hòa cùng
tiếng hát với anh. Lần này, những tên canh tù mới đưa anh đi và họ cắt lưỡi
anh. Họ nghĩ rằng tiếng đàn đã bị dập tắt, tiếng ca cũng sẽ bị tắt lịm và như vậy,
không còn ai sẽ tụ tập trong sân nữa.
Nhưng trước sự
ngạc nhiên của mọi người, ngày hôm sau, người tử tội vẫn trở lại sân chơi. Lần
này, anh không đàn, không hát, nhưng nhảy múa theo một điệu nhạc câm mà chỉ
mình anh mới có thể nghe được. Không mấy chốc, đám đông tù nhân kéo đến và họ
nhảy múa xung quanh con người khốn khổ ấy.
Câu chuyện trên
đây nhắc chúng ta nhớ đến một vũ công Ấn Ðộ tên là Sudha Chandran. Chính lúc cô
đạt đến tuyệt đỉnh của danh vọng cũng là lúc bàn chân phải của cô phải bị cưa.
Nhưng người vũ công đầy ý chí này đã không bỏ cuộc... Sau khi bình phục, cô đã
ráp chân giả và luyện tập cho đến khi nhuần nhuyễn trở lại như trước. Khi được
hỏi: "Làm thế nào để có thể nhảy múa bình thường trở lại?". Cô trả lời:
"Chúng ta không nhất thiết cần có chân mới có thể nhảy múa được".
Thiên Chúa không ban cho chúng ta một số
lượng nén bạc đồng đều. Kẻ được năm nén, người được hai nén, kẻ chỉ được một
nén... Một nén đó có thể là một nén của nghèo nàn, bất hạnh, rủi ro, mất mát.
Nhưng trong Tình Yêu Quan Phòng của Chúa, nén bạc vẫn có thể sinh lời được những
hoa trái của yêu thương, của tin tưởng, của lạc quan vui sống... Chúng ta không
nhất thiết cần có đôi chân mới nhảy múa được. Chúng ta có thể nhảy múa với tâm
hồn phấn khởi, chúng ta có thể ca hát với lòng tin yêu, vui sống.. Không gì có thể tách chúng ta ra khỏi lòng
mến của Chúa. Dù tù đày, dù bệnh tật, dù khốn khổ đến đâu, nếu chúng ta có lòng
mến, thì cuộc sống trơ trụi, nghèo hèn của chúng ta vẫn luôn là bài ca chúc tụng,
tri ân dâng lên Chúa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét