PHÚC ÂM: Mt 12,46-50
“Ai là mẹ tôi ? Ai là anh em tôi ?” (Mt 12, 48)
Tin
Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Mat-thêu
46 Người còn đang nói với đám đông, thì có mẹ và
anh em của Người đứng bên ngoài, tìm cách nói chuyện với Người. 47 Có kẻ thưa Người rằng : "Thưa Thầy,
có mẹ và anh em Thầy đang đứng ngoài kia, tìm cách nói chuyện với
Thầy." 48 Người bảo kẻ ấy rằng : "Ai là mẹ tôi ? Ai là anh em tôi
?" 49 Rồi Người giơ tay chỉ các môn đệ và nói : "Đây là mẹ
tôi, đây là anh em tôi. 50 Vì phàm ai thi hành ý muốn của Cha tôi, Đấng ngự trên trời,
người ấy là anh chị em tôi, là mẹ tôi."
Suy niệm:
Người
thân của Chúa
Chắc chắn Đức Giê-su không chối bỏ tình
thân ruột thịt: “Một
giọt máu đào hơn ao nước lã”; Ngài cũng chẳng phải là người con vô ơn:
“Sắc hơn răng rắn
độc là đứa con vô ơn”. Trước khi lìa đời trong cơn đau đớn, Ngài vẫn
nhớ đến mẹ mình và nhờ người môn đệ thân tín chăm sóc mẹ. Điều Ngài muốn nhắn
nhủ ta là bên trên gia đình, huyết thống tự nhiên như bao con người, người
Ki-tô hữu còn thuộc một đại gia đình khác, gia đình của Thiên Chúa Ba Ngôi, và
mỗi người là nghĩa tử của Ngài. Dấu hiệu xác định chúng ta là con cái Thiên Chúa, là người
thân của Ngài là chúng ta biết nhận ra ý Chúa và thực thi ý ấy mỗi ngày.
Sống Lời Chúa:
Con người sống cần có một mái nhà, một gia đình.
Tuy nhiên, khái niệm gia đình không chỉ giới hạn trong mối quan hệ huyết thống.
Chúa Giêsu đã mở rộng mối tương quan đó trong một gia đình đích thực dù Người
không phủ nhận mối tương quan với mẹ và anh em của Người. Chúa cho thấy gia đình
của Người là những ai “thi hành ý muốn của Chúa Cha” (Mt 12, 50). Gia đình đó có
chung một Cha trên trời (Mt 23, 9) và tất cả là anh em với nhau.
Cầu nguyện:
Lạy
Chúa Giê-su, chúng con cảm tạ Chúa đã thương cho chúng con được trở thành người
nhà của Chúa. Xin cho chúng con thật sự là người nhà của Chúa bằng việc đón nhận
ý Chúa và cố gắng thực thi mỗi ngày.
Lẽ sống:
Ðôi cánh Thiên Thần
Một người Nga,
sai khi mãn tù, đã kể lại tâm trạng mình như sau: Dáng vẻ bên ngoài của tôi xấu
xí đến độ không có ai muốn gần tôi. Trong thời gian lao động cải tạo, thay vì
làm trại chung với các trại viên khác, tôi đã tự giam mình dưới hầm... Tình cờ
một tai nạn xảy ra, khiến tôi bị gù lưng.
Một ngày kia, có
một cậu bé nhìn tôi thật lâu rồi hỏi một cách ngây thơ: "Chú ơi, chú mang
cái gì trên lưng thế?". Tôi nghĩ rằng cậu bé chế nhạo tôi, dù vậy tôi bình
thản trảlời: "Cục bướu đấy cháu ạ".
Tôi chờ đợi cậu
bé tiếp tục trò chơi gian ác của nó... Nhưng không, nó nhìn tôi một cách trìu mến
và nói: "Không phải thế đâu chú ạ. Chúa là tình yêu. Ngài không cho ai
hình thù kỳ dị cả. Không phải chú có cục bướu đâu. Chú đang mang trên lưng một
cái hộp đó. Trong cái hộp, có dấu đôi cánh của Thiên Thần... Rồi một ngày nào đó,
cái hộp mở ra và chú sẽ bay lên trời với đôi cánh đó". Ý nghĩ ngộ nghĩnh của
cậu bé đã làm tôi sung sướng đến khóc thành tiếng.
Biết nhìn xa hơn
đằng sau mặt nạ của mỗi người: đó là cái nhìn của thánh nhân. Thánh nhân là người
biết nhìn thấy Thiên Chúa trong những nỗi bất hạnh, là người biết nhìn thấy sự
may mắn ngay cả trong những mất mát, thua thiệt và nhất là biết nhìn thấy Thiên
Chúa trong những người không ai muốn nhìn đến... Nhưng để được cái nhìn ấy, người
ta cần có cái nhìn thông suốt và tràn ngập ánh sáng của Thiên Chúa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét