PHÚC ÂM: Lc 6,20-26
"Phúc cho những kẻ nghèo khó. Khốn
cho các ngươi là kẻ giàu có". (Lc 6,20.24)
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Luca.
20 Khi ấy, Chúa Giêsu đưa mắt nhìn các môn
đệ và nói:
"Phúc cho
các ngươi là những kẻ nghèo khó, vì nước Thiên Chúa là của các ngươi. 21 Phúc
cho các ngươi là những kẻ bây giờ đói khát, vì các ngươi sẽ được no đầy. Phúc
cho các ngươi là những kẻ bây giờ phải khóc lóc, vì các ngươi sẽ được vui cười.
22
Phúc cho các ngươi, nếu vì Con Người mà người ta thù ghét, trục xuất và phỉ
báng các ngươi, và loại trừ các ngươi như kẻ bất lương, 23 ngày ấy các ngươi hãy hân hoan và
reo mừng, vì như thế, phần thưởng các ngươi sẽ bội hậu trên trời. Chính cha ông
họ cũng đã đối xử với các tiên tri y như thế.
24 "Nhưng khốn cho các ngươi là kẻ
giàu có, vì các ngươi hiện đã được phần an ủi rồi. 25 Khốn cho các ngươi là kẻ đã được
no nê đầy đủ, vì các ngươi sẽ phải đói khát. Khốn cho các ngươi là kẻ hiện đang
vui cười, vì các ngươi sẽ ưu sầu khóc lóc. 26 Khốn cho các ngươi khi mọi người đều ca tụng
các ngươi, vì chính cha ông họ cũng từng đối xử như vậy với các tiên tri giả".
Suy niệm:
Phúc thật và khốn thay
Đã làm người ai
cũng mong sao cho mình được hạnh phúc và người ta quan niệm khác nhau về hạnh
phúc. Có người cho rằng có hiểu biết, trí tuệ là có hạnh phúc; người khác lại bảo
có sức khỏe, tiền bạc…là hạnh phúc. Còn Chúa Giêsu quan niệm hạnh phúc rất khác
biệt.
Hạnh phúc không
là những cái có: Người ta thường dựa vào những cái người ta có để làm tiêu chuẩn
đo lường hạnh phúc. Tuy nhiên, những cái người ta có rồi cũng sẽ mất đi. Thí dụ
có nhiều tiền thì cũng có thể bị mất; có sức khỏe thì qua thời gian cũng yếu dần…Đối
với Chúa Giêsu, hạnh phúc không là cái gì ta có được.
“Phúc cho anh em là những kẻ nghèo khó, đang
đói, đang phải khóc, bị oán ghét loại trừ…” Tiêu chuẩn hạnh phúc của Chúa rất
ngược đời. Dĩ nhiên, Chúa không muốn chúng ta nghèo, bị đói, khóc lóc, bị oán
ghét… nhưng Chúa muốn dạy cho chúng ta biết chấp nhận những gì xảy đến cho
mình. Con đường để được hạnh phúc là con chấp nhận khó nhọc và khổ đau; hay nói
cách khác là con đường thập giá. Vì chỉ có khi chấp nhận khó nhọc khổ đau, người
ta mới có được hạnh phúc, như người nông dân muốn niềm vui trong mùa gặt phải bỏ
công lao tác, thức khuya dậy sớm giữa mưa gió và nắng nóng.
Phải tránh tìm
cho mình một lối sống dễ dãi: “Nhưng khốn cho các ngươi là những kẻ giàu có, đang được no
nê, đang được vui cười, được mọi người ca tụng…”. Chúa không lên án
của cải cũng như sự giàu có, nhưng Chúa cấm chúng ta chỉ lo tìm kiếm sự giàu
có. Người hạnh
phúc là người biết chấp nhận những gì xảy đến cho mình và an lòng với chúng
trong cái nhìn đức tin. Nếu chúng ta chỉ lo tìm kiếm những gì dễ dãi, vui tươi
thì chắc chắn có lúc sẽ thất vọng vì cuộc đời không phải lúc nào cũng bằng phẳng.
Sống Lời Chúa:
Ðược lời Chúa soi sáng hướng
dẫn, người Kitô hữu chúng ta phải là người luôn tìm kiếm và sống cho những giá
trị vĩnh cửu. Giữa những vất vả vì chén cơm manh áo từng ngày, xin cho chúng ta
luôn tìm kiếm Nước Chúa, nhờ đó chúng ta sẽ là người hạnh phúc nhất, vì chúng
ta biết mình sống để làm gì và sẽ đi về đâu.
Cầu nguyện:
Lạy Chúa Giêsu, Chúa đã phải trải qua nhiều đau khổ
mới bước vào hạnh phúc vinh quang. Xin dạy chúng con biết trân trọng những gì xảy
đến trong cuộc đời chúng con: vui buồn, giàu nghèo, sướng khổ và biết đón nhận
chúng trong ánh sáng của Mầu Nhiệm Thập giá nhờ đó chúng con cũng sẽ được chung
hưởng phục sinh vinh quang với Chúa.
Lẽ sống:
Các Thánh xuống hỏa ngục
Văn hào Guenter
Eich, người Ðức, có viết một vở kịch truyền thanh với nhan đề: "Festamus,
người tử đạo", đại ý câu chuyện như sau:
Festamus là một
con người lành thánh, đơn sơ hiếm có. Mặc dù sống giữa những người gian ác,
chàng vẫn luôn cư xử đoan chính, giàu lòng thương đối với những người bần cùng.
Sau khi chết,
chàng được lên Thiên Ðàng. Ở đó, sau khi làm quen với các vị thánh, chàng đã bỏ
ra mấy ngày liền để đi tìm kiếm cha mẹ, anh em và bạn hữu ngày xưa. Nhưng chàng
không thấy ai. Thánh Phêrô cho biết: Cha mẹ và bạn hữu chàng ngày xưa đã ăn ở
gian ác, nên đã bị giam trong Hỏa Ngục.
Nghe đến đây,
Festamus buồn thiu, chàng liền thưa với thánh Phêrô: "Con không thể
ở nơi đây được bao lâu còn có những người đang phải chịu đau khổ dưới đó".
Chàng liền rời bỏ
Thiên Ðàng, xuống Hỏa Ngục để thăm cha mẹ, bạn hữu và những người thân. Chàng
làm điều đó với thác tín rằng: Khi một người vô tội từ trời cao, đến và sống với những người
bị kết án, cùng chia sẻ với họ những đau khổ nhọc nhằn, thì người đó sẽ phá tan
được địa ngục và vòng phong tỏa của quỷ ma...
Câu chuyện tưởng
ttượng trên đây phần nào muốn đề cao thiện chí của những người dám hy sinh hạnh
phúc riêng tư của mình để chia sẻ số phận đau thương của những người khác.
Ðó là tất cả Mầu
Nhiệm Thiên Chúa làm người. Thiên Chúa đã từ trời cao xuống trần trong thân phận
nghèo hèn nhất. Ngài sinh ra trong chuồng bò để thông cảm với nỗi cơ cực nghèo
nàn của những kẻ không nhà không cửa.
Thiên Chúa từ trời
cao không muốn ban xá lệnh, ban ơn tha thứ cho tội nhân, mà trái lại đã thân
hành đến ngồi đồng bàn với từng tội nhân. Thiên Chúa không thể hiện sự cảm
thông bằng lời nói suông, mà bằng cả cuộc sống làm người.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét