THÁNH TERESA HÀI ĐỒNG GIESU (1873-1897) tiến
sĩ – Lễ kính
Thánh Têrêsa chào đời
ngày 02/01/1873 tại Alancon nước Pháp. Song thân là cụ Louis Martin và bà Maria
Guérin. Khi Têrêsa chưa tròn 4 tuổi, bà Guérin đã vội ra đi để lại một tang buồn
cho gia đình, nhất là đối với Têrêsa.
Thánh nữ được cha già và các chị dìu dắt trên đường
đạo đức và ngài tiến triển rất mau. Năm 10 tuổi, Têrêsa rước lễ vỡ lòng và chịu
phép Thêm Sức. Cùng năm đó, ngài bị một cơn bệnh trầm trọng và được Ðức Mẹ chữa
khỏi một cách lạ lùng.
Lễ sinh nhật 1887, ngài quyết định đi theo tiếng
Chúa gọi. Ngài được
Ðức Giáo Hoàng ban đặc ân nhận vào dòng Kín khi mới 15 tuổi. Ở đây, thánh nữ chăm
chú cầu nguyện, nung đốt lửa mến Chúa và giúp đỡ chị em trong nhà. Những nhân đức
nổi bật nhất nơi thánh nữ là lòng đơn sơ phó thác vào Chúa, bác ái với mọi người
và yêu mến các linh hồn. Với sự hy sinh chịu đựng, ngài chu toàn bổn
phận và được chị Pauline khuyến khích ghi lại cuốn “Một tâm hồn”.
Ngày 14/6/1895, thánh nữ cảm thấy vết thương
tình yêu mở lớn trong khi viếng Ðàng Thánh Giá. Ngày 08/7/1897, thánh nữ lâm bệnh
nặng và ngày 01/10/1897, sau khi lãnh của ăn đàng, thánh nữ đã trút hơi thở sau
cùng.
Năm 1925, Ðức Thánh Cha Piô XI đã phong ngài lên
bậc Hiển Thánh và đặt ngài làm quan thầy các xứ truyền giáo. Ngày lễ kính thánh
Têrêsa, chúng ta hãy xin Chúa, qua lời cầu bàu của thánh nữ, cho chúng ta luôn
chấp nhận sự đau khổ Chúa gửi trong tinh thần đơn sơ và phó thác.
PHÚC ÂM: Mt 18,1-5
"Nếu không hoá nên
như trẻ nhỏ, các con sẽ không được vào Nước Trời". (Mt 18,3).
Tin
Mừng Chúa Giêsu Kito theo Thánh Mattheu
1 Lúc ấy, các môn đệ lại gần hỏi Đức
Giê-su rằng : "Thưa Thầy, ai là người lớn nhất trong Nước Trời ?" 2 Đức
Giê-su liền gọi một em nhỏ đến, đặt vào giữa các ông 3 và bảo : "Thầy bảo thật anh
em : nếu anh em không trở lại mà nên như trẻ nhỏ, thì sẽ chẳng được vào Nước Trời.
4 "Vậy ai tự hạ, coi mình như em nhỏ
này, người ấy sẽ là người lớn nhất Nước Trời.
5 "Còn ai tiếp đón một em nhỏ như em
này vì danh Thầy, là tiếp đón chính Thầy.
Suy niệm:
Truyền giáo
Nhìn vào cuộc đời
của thánh nữ Têrêsa, chúng ta không thấy được những hành động to tát hay những
mẫu gương sáng chói. Con đường thánh nữ đã đi là con đường ấu thơ, ngập tràn những
bông hoa của tin yêu và phó thác. Thánh nữ luôn sống dưới cái nhìn trìu mến của
Thiên Chúa và cố gắng chu toàn những bổn phận tầm thường, những công việc không
tên của một nữ tu dòng kín.
Vậy tại sao Giáo
hội lại tôn kính thánh nữ như một bậc đại thánh và đặt thánh nữ làm bổn mạng
các xứ truyền giáo?
Thực vậy, với
hai mươi bốn tuổi đời, không bước chân ra khỏi những bức tường của tu viện,
không bôn ba nơi những vùng đất xa lạ để rao giảng Tin mừng cho dân ngoại, như
thánh Phanxicô Xaviê, người đã hiến trọn cuộc đời cho những hành trình truyền
giáo, từ Nhật Bản cho tới Ấn Độ, thế nhưng Têrêsa đã được đạt ngang hàng với
Phanxicô. Sở dĩ như vậy là vì Giáo hội đã thực sự nhìn thấy giá trị tuyệt vời của
con đường thánh nữ đã đi, của phương thế thánh nữ đã dùng để dẫn đưa các linh hồn
trở về cùng Thiên Chúa.
Vậy
con đường ấy, phương thế ấy là gì?
Trước khi đề cập
tới con đường và phương thế truyền giáo của thánh nữ, chúng ta cùng nhau tìm hiểu
sơ qua về bổn phận tông đồ của mỗi người chúng ta.
Phúc Âm kể lại: ngày kia, khi đi
ngang qua một cánh đồng, Chúa Giêsu đưa mắt nhìn những bông lúa vàng và nói với
các môn đệ:
ü Lúa chín thì nhiều
mà thợ gặt thì ít. Vậy các con hãy xin chủ sai thợ đi gặt lúa về.
Rồi trước khi về
trời, Ngài đã chính thức trao cho các ông sứ mệnh lên đường truyền giáo:
ü Các con hãy đi
giảng dạy muôn dân và rửa tội cho họ nhân danh Cha và Con và Thánh Thần.
Mơ ước của Ngài
là mơ ước của một ngọn lửa. Thực vậy. Ngọn lửa thì nhỏ bé, nhưng mơ ước của nó
thật lớn lao vì nó muốn thiêu đốt tất cả. Chúa Giêsu cũng muốn mọi người nhận
biết Ngài để rồi qui tụ về với Ngài, hầu chỉ còn một đàn chiên và một chủ
chiên.
Vì thế, bổn phận truyền giáo
không phải chỉ là một bổn phận dành riêng cho các linh mục và tu sĩ, nhưng còn
phải là một bổn phận chung của hết mọi người tín hữu chúng ta. Bởi vì một khi đã
sống trong lòng Giáo hội, chúng ta có trách nhiệm phải làm cho Giáo hội được lớn
mạnh, được phát triển không ngừng. Một khi đã là con cái Thiên Chúa, chúng ta
có bổn phận phải làm cho mọi người nhận biết Ngài.
Để chu toàn bổn
phận và trách nhiệm này, chúng ta có thể dùng lời nói để rao giảng Tin mừng như
các thánh tông đồ và như các vị thừa sai. Tuy nhiên, đây không phải là phương
thế của thánh nữ Têrêsa, bởi vì thánh nữ luôn sống trong khuôn viên nhà dòng.
Chúng
ta có thể dùng việc làm, dùng đời sống gương mẫu để làm chứng cho Chúa. Và đây phải là
phương pháp của mổi người chúng ta, bởi vì sống giữa lòng cuộc đời, chúng ta phải
trở nên như ánh sáng trong đêm tối, như men trong bột và như muối trong thức ăn.
Tuy nhiên, đây cũng không phải là phương thế của thánh nữ Têrêsa.
Phương thế chính yếu thánh nữ đã sử dụng đó
là cầu nguyện và hy sinh.
Thực vậy, ngay từ
hồi còn tấm bé, thánh nữ đã muốn vào dòng kín để chịu đau khổ và cầu nguyện cho
Giáo hội, cho các linh mục, cho các thừa vị sai và cho các linh hồn.
Trong cuốn tự
thuật mang tựa đề “Chuyện một tâm hồn”, thánh nữ đã ghi lại ước vọng sâu xa muốn
được sang sống tại nhà kín Hà Nội, một xứ truyền giáo đầy triển vọng. Có lẽ vì
thế mà chúng ta, những tín hữu Việt Nam, đã dành cho thánh nữ những tình cảm đặc
biệt?
Lời cầu nguyện
và những hy sinh của thánh nhân là như một sự yểm trợ rất cần thiết cho những
hoạt động tông đồ gặt hái được những thành quả tốt đẹp. Mừng kính thánh nữ Têrêsa, chúng ta hãy tự
vấn lương tâm xem chúng ta đã làm được những gì để cứu vớt các linh hồn, cũng
như để góp phần nhỏ bé vào công cuộc truyền bá đức tin của Giáo hội?
Sống Lời Chúa:
Tôi cố gắng sống theo Lời
Chúa, để tâm hồn luôn được thanh thản bước đi trên đường thơ ấu thiêng liêng và
cũng nhận được những “hoa hồng” trìu mến như thánh nữ Têrêsa từ con đường ấy.
Cầu nguyện:
Lạy
Chúa Giêsu, Chúa đã cho con nhiều hơn điều con hy vọng là con muốn hát lên chúc
tụng tình thương nhân từ của Chúa. Xin Chúa thương ban cho con một tâm hồn đơn
sơ tươi trẻ, luôn tin tưởng phó thác vào Chúa như trẻ nhỏ phó thác vào cha mẹ
và lúc nào cũng sống an vui, chân thành yêu Chúa và anh chị em.
Lẽ sống:
Chợ Hoa
Trong những thập
niên vừa qua, đã có rất nhiều hội chợ hoa được tổ chức khắp nơi. Nhưng vĩ đại
nhất có lẽ là hội chợ hoa Osaka, Nhật Bản, khai mạc dạo đầu tháng Tư và kết
thúc ngày cuối tháng Chín năm 1990 vừa qua.
Hội chợ hoa này được
tổ chức tại thị xã Tsurumi, một vùng đất đang phát triển theo kế hoạch xây dựng
cho thế kỷ 21. Trên một khoảng đất rộng 140 mẫu tây, 3 triệu loại hoa và thảo mộc
khác nhau trên khắp thế giới đã tề tựu về để khoe sắc tranh hương chào đón du
khách.
Vừa bước vào
trung tâm hội chợ, một bức tường lớn đan bằng đủ loại hoa, màu sắc rực rỡ đập
ngay vào mắt du khách. Khuôn viên phía tây dành cho các loại hoa cần chăm sóc
trong nhà kiếng, cùng với các loại hoa điện tử nhân tạo. Khách được xem các loại
hoa lớn nhất thế giới từ Nam Dương đưa sang. Du khách cũng có thể say mê với những
loại hoa nhân tạo mà hình dạng và màu sắc biến đổi không ngừng, tạo nên hình ảnh
của thế giới thần tiên.
Vắng người hơn, ở
phía đông, là khuôn viên dành cho các loại hoa: tất cả các loại hoa đều được trồng
giữa núi rừng thiên nhiên hùng vĩ.
Giữa hai khuôn
viên là một con sông nhỏ, dưới lòng sông có thiết kế những vòi phun nước. Nước
lên mạnh yếu tùy thuộc theo điệu nhạc phát ra từ dàn âm thanh nổi tuyệt hảo ở
hai bờ sông. Cứ nửa tiếng đồng hồ, có một câu chuyện thần thoại được dòng sông
kể lại bằng hệ thống phun nước, hòa với tiếng nhạc và ánh đèn màu về đêm, tạo
nên một khung cảnh rất nên thơ và thanh bình.
Hoàng đế Nã Phá
Luân của nước Pháp đã có lần phát biểu như sau: "Nơi nào hoa
tàn, nơi đó con người không thể sống...". Ai trong chúng ta cũng yêu hoa, ai trong chúng
ta cũng thích sống với sự hiện diện của hoa. Vui, chúng ta thích ngắm hoa, buồn,
chúng ta cũng thích nhìn hoa. Hoa dường như gần gũi và thông cảm với con người...
Nhìn hoa sen, chúng ta tưởng tượng ra cảnh gió mát trên bờ hồ. Ngắm hoa mai,
chúng ta như muốn đi vào mùa Xuân bất tận. Nhìn hoa hồng, chúng ta như thấy dậy
lên những tình cảm thanh cao. Ngắm hoa huệ giữa đồng, chúng ta chợt nghĩ đến cảnh
đời sớm nở tối tàn...
Tháng Mười hằng
năm, cùng với những cánh hoa dâng lên Mẹ, chúng ta chiêm ngắm Mẹ. Mẹ là đóa hoa
đẹp nhất của vũ trụ. Nhìn lên Mẹ, chúng ta hưởng nếm được tất cả mọi hương sắc
của thánh thiện.
Mẹ là đóa hoa
luôn gần gũi và cảm thông với chúng ta. Lúc nào Mẹ cũng có thể nở nụ cười của
khích lệ, cổ vũ cho chúng ta. Lúc nào Mẹ cũng có thể hướng ánh mắt cảm thông,
tha thứ về phía chúng ta.
Chạy đến với Mẹ,
chiêm ngắm hương thơm thánh thiện của Mẹ, chúng ta hãy xin Mẹ biến chúng ta
thành những cánh hoa để giúp cho đời thêm tươi thắm. Giữa sa mạc khô cằn tình
người, xin Mẹ luôn làm nở lên trong chúng ta
những cánh hoa của yêu thương, bác ái, cảm thông, tha thứ, phục vụ. Giữa sa mạc khô cằn niềm tin và hy vọng, xin
Mẹ làm nở lên trong chúng ta những cánh hoa của tin tưởng, phó thác, cậy trông.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét