Thánh Cosma, Thánh Đamianô, tử đạo
PHÚC ÂM: Lc 9, 43-45
"Con Người sẽ phải bị nộp. Các ông
không đám hỏi Người về lời ấy". (Lc 9,44.45).
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Luca.
43 Mọi người đều kinh ngạc
trước quyền năng cao cả của Thiên Chúa. Đang lúc mọi người còn bỡ ngỡ về tất cả
các việc Đức Giê-su làm, Người nói với các môn đệ : 44 "Phần anh em, hãy lắng tai
nghe cho kỹ những lời sau đây : Con Người sắp bị nộp vào tay người đời." 45 Nhưng
các ông không hiểu lời đó, vì đối với các ông, lời đó còn bí ẩn, đến nỗi các
ông không nhận ra ý nghĩa. Nhưng các ông sợ không dám hỏi lại Người về lời ấy.
Suy niệm:
Chấp nhận
khổ đau
Có hai người đang
bị dằn vặt với nỗi khổ đau của mình. Họ tìm đến với một vị ẩn sĩ để xin ý kiến.
Vị ẩn sĩ này giới thiệu họ đến gặp một vị ẩn sĩ khác. Sau khi nghe họ giãi bày
tâm sự, ông trả lời: "Tốt hơn các anh hãy tìm đến một vị khác, tôi không
có đủ tư cách để trả lời câu hỏi đó, bởi vì cả đời tôi có bao giờ nhận điều xấu
từ bàn tay Chúa đâu". Hai người thanh niên chợt hiểu rằng khi con người
vui vẻ đón nhận khổ đau, thì khổ đau không còn là vấn đề nữa.
Trong Tin Mừng
hôm nay, khi loan báo cuộc khổ nạn của Ngài, Chúa Giêsu mời gọi các môn đệ của
Ngài hãy đối đầu với khổ đau, nếu khổ đau là thành phần thiết yếu của cuộc sống.
Vấn đề không phải là chối bỏ hiện thực của khổ đau hay tìm cách tránh né khổ đau,
mà là đối đầu với nó. Chúa Giêsu đã vạch ra cho chúng ta cách thế đối đầu với khổ đau,
đó là chấp nhận khổ đau với tình yêu. Ðau khổ mà không có tình yêu thì chỉ là hỏa
ngục mà thôi.
Xem chừng tất cả
các vấn đề của con người đều được gắn liền với khổ đau. Vì không muốn chấp nhận
khổ đau mà con người gây ra bao nhiêu tội ác, vì không muốn hy sinh mà một người
mẹ đang tâm giết đứa con trong lòng mình, vì không muốn thấy người thân đau khổ
mà người ta giết họ một cách êm dịu, vì không muốn đối đầu với thực tại khổ đau
mà người ta tìm quên trong men rượu, ma túy và mọi thứ kích thích khác: hỏa ngục
là như thế đó.
Chúa Giêsu đã đón nhận khổ đau, Ngài đã biến
khổ đau thành hiến lễ tình yêu, do đó khổ đau đã trở thành nguồn ơn cứu thoát
cho nhân loại. Chúa
Giêsu mời gọi các môn đệ hãy vác lấy thập giá mình mà đi theo Ngài. Mỗi ngày có
nỗi khổ riêng của ngày đó, hạnh phúc hay không, bình an hay không, là tùy con
người có biết đón nhận khổ đau với tình yêu hay không.
Giữa muôn nghìn
khổ đau và thử thách của cuộc sống, xin Chúa cho chúng ta đón nhận tất cả với
lòng tin yêu, phó thác và cảm tạ tình yêu Chúa.
Sống Lời Chúa:
Con đường cứu thế là con đường
từ bỏ mình, vác thánh giá lên núi sọ. Ai muốn đạt tới vinh quang muôn đời phải
can đảm và tin tưởng bước theo Chúa Giêsu trên con đường cứu thế ấy.
Cầu nguyện:
Lạy
Chúa Giêsu, vui sướng ai cũng thích, và khổ đau ai cũng sợ. Thấy vui tìm đến,
thấy khổ tháo lui. Con bây giờ cũng thế, mà các tông đồ thuở xưa cũng vậy, lúc
Chúa biến hình vinh quang, khi Chúa làm phép lạ diệu kỳ…, các tông đồ phấn khởi
tin theo Chúa. Ngược lại, lúc tiên báo cuộc khổ nạn, lòng các Ngài như bị che
khuất, chẳng hiểu và cũng không muốn hiểu. Xin cho con thêm lòng tin cậy mến để
con can đảm bước vào con đường hẹp và theo Chúa tới phục sinh vinh quang.
Lẽ sống:
Xin được đánh giày
Một linh mục thuộc
giáo phận New York bên Hoa Kỳ chuyên lo mục vụ cho các tù nhân đã kể lại kinh
nghiệm như sau:
Một hôm, người được
mời đến thăm một thanh niên da đen sắp sửa bị đưa lên ghế điện vì đã giết người
bạn gái của mình. Như thường lệ, mỗi khi gặp một tử tội sắp bị hành quyết, vị
linh mục thường khuyên nhủ, giải tội và trao ban Mình Thánh Chúa.
Sau khi đã nhận
lãnh các bí tích cuối cùng, người thanh niên da đen bỗng trầm ngâm suy nghĩ như
muốn nói một điều gì rất quan trọng. Cuối cùng, với tất cả cố gắng của một người
biết mình sắp sửa lìa cõi đời này, anh ta mới thốt lên với tất cả chân thành:
"Thưa cha, con đã làm hư hỏng cả cuộc
đời. Con chưa hề học được một điều gì hữu ích ngoài một điều duy nhất: đó là đánh
giày.. Xin cha cho con được phép đánh bóng đôi giày của cha. Như thế, con hài
lòng vì nhận được sự tha thứ của Chúa, bởi vì con không biết làm gì để tạ ơn
Chúa trước khi con gặp lại người bạn gái của con trên Thiên Ðàng".
Và không đợi cho
vị linh mục trả lời, người thanh niên đã cúi gập người xuống và bắt đầu đánh
bóng đôi giày của vị linh mục... Cử chỉ ấy khiến cho vị linh mục nhớ lại hình ảnh
của người đàn bà đã quỳ gối bên chân Chúa Giêsu, đổ dầu trên đầu, trên chân của
Ngài và dùng tóc của bà để lau chân Ngài. "Tội của con dù có nhiều đến đâu cũng được tha thứ, bởi
vì con đã yêu nhiều".
Theo quan niệm
công bình và thưởng phạt của chúng ta, kẻ có tội ắt phải đền tội. Tòa án của
loài người thường cân lường tội trạng của người có tội để tìm ra một hình phạt
cân xứng.
Chúng
ta không thể áp dụng một thứ cán cân như thế vào trong mối tương quan giữa tội
lỗi của chúng ta với sự công thẳng của Thiên Chúa. Nơi Thiên Chúa
chỉ có một trái cân duy nhất: đó là lòng nhân từ. Thiên Chúa yêu thương chúng ta và muốn phủ
lấp tất cả tội lỗi của chúng ta bằng lòng nhân từ vô biên của Ngài.
Do đó, khi nói đến
ăn chay đền tội, chúng ta không thể cân lường tội lỗi của chúng ta để rồi tìm
ra một lượng đền tội cho cân xứng. Có hy sinh nào tương xứng được với tội trạng
của chúng ta? Có án phạt nào cân xứng với sự xúc phạm của chúng ta?
Thiên Chúa không chờ đợi nơi chúng ta điều
gì khác hơn bằng chính Tình Yêu của chúng ta. Với tình yêu, thì dù một cử chỉ
nhỏ mọn cũng trở thành một lễ dâng đẹp lòng Chúa. Những gì chúng ta dâng lên
Chúa, không phải là của cải chúng ta có, những bố thí chúng ta làm cho người
khác, những khổ chế chúng ta tự áp đặt cho bản thân... mà chính là lòng yêu mến
của chúng ta.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét