PHÚC ÂM: Mt 14,1-12
"Hêrôđê sai người đi chặt đầu Gioan,
và các môn đệ của Gioan đi báo tin cho Chúa Giêsu".
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Matthêu.
1 Thời ấy, tiểu vương Hê-rô-đê nghe danh
tiếng Đức Giê-su, 2 thì nói với những kẻ hầu cận rằng: "Đó
chính là ông Gio-an Tẩy Giả; ông đã từ cõi chết trỗi dậy, nên mới có quyền năng
làm phép lạ."
3 Số là vua Hê-rô-đê đã bắt trói ông
Gio-an và tống ngục vì bà Hê-rô-đi-a, vợ ông Phi-líp-phê, anh của nhà vua. 4 Ông
Gio-an có nói với vua: "Ngài không được phép lấy bà ấy." 5 Vua muốn
giết ông Gio-an, nhưng lại sợ dân chúng, vì họ coi ông là ngôn sứ. 6 Vậy,
nhân ngày sinh nhật của vua Hê-rô-đê, con gái bà Hê-rô-đi-a đã biểu diễn một điệu
vũ trước mặt quan khách, làm cho nhà vua vui thích. 7 Bởi đó, vua thề là hễ cô xin gì,
vua cũng ban cho. 8 Nghe lời mẹ xui bảo, cô thưa rằng: "Xin
ngài ban cho con, ngay tại chỗ, cái đầu ông Gio-an Tẩy Giả đặt trên mâm." 9 Nhà
vua lấy làm buồn, nhưng vì đã trót thề, lại thề trước khách dự tiệc, nên truyền
lệnh ban cho cô. 10 Vua sai người vào ngục chặt đầu ông Gio-an. 11 Người
ta đặt đầu ông trên mâm, mang về trao cho cô, và cô ta đem đến cho mẹ. 12 Môn đệ
ông đến lấy thi hài ông đem đi mai táng, rồi đi báo cho Đức Giê-su.
13 Nghe tin ấy, Đức Giê-su lánh khỏi nơi
đó, đi thuyền đến một chỗ hoang vắng riêng biệt. Nghe biết vậy, đông đảo dân
chúng từ các thành đi bộ mà theo Người. 14 Ra khỏi thuyền, Đức Giê-su trông thấy một đoàn
người đông đảo thì chạnh lòng thương, và chữa lành các bệnh nhân của họ.
Suy niệm:
Chết cho sự thật
Thời ấy, tiểu vương
Hê-rô-đê nghe danh Đức Giêsu, thì nói với những người hầu cận rằng: “Đó chính là ông
Gioan Tẩy Giả; ông đã từ cõi chết trổi dậy, nên mới có quyên năng làm phép lạ.”
Đối với tiểu vương
Hê-rô-đê khi nghe Danh Chúa Giêsu, thì ông liên tưởng đến Gioan Tẩy Giả, người
mà ông đã chém đầu nay sống lại. Còn đối với mỗi người trong chúng ta, ngày hôm
nay, nhờ ơn của Chúa, qua Giáo Hội của Người, chúng ta nhận biết: “dưới bầu trời này,
không có Danh nào khác”, ngoài Danh Giêsu,
“được ban
cho loài người để nhờ đó chúng ta được cứu độ” (Cv 4,12). Vì thế, Đức Kitô
là trung tâm của giáo
lý.
Người chính là Thiên Chúa, là Con
hằng hữu của Thiên Chúa, là Thiên Chúa
thật và là người thật. Như lời khởi đầu Tin Mừng của thánh
Mác-cô “Tin Mừng Đức
Giêsu Kitô, Con Thiên Chúa” (Mc 1,11).
Tin Mừng hôm nay cho con thấy hai hạng người. Hạng người
thứ nhất suy
nghĩ và hành động theo tinh thần xác thịt. Bà Hê-rô-đi-a vì ham
danh, ham quyền, ham lợi lộc, đã bỏ chồng đuổi theo vua Hê-rô-đê. Hơn nữa, vì
nuôi lòng hận thù, bà đã dạy con gái mình phạm tội ác là xin được đầu thánh
Gio-an đặt trên đĩa. Còn vua Hê-rô-đê vì ham sắc dục đã cướp vợ của anh mình.
Hơn nữa, vì sợ mất mặt, vua Hê-rô-đê đã liều giết thánh Gio-an Tẩy Giả cách bất
công. Tội ác kéo theo tội ác.
Ngược lại thánh
Gio-an Tẩy Giả
đã để Chúa Thánh
Thần hướng dẫn, Ngài đã can đảm nói lên sự thật, đã chấp nhận chết
cho sự thật, chết cho công lý.
Sống Lời Chúa:
Mọi người trong
thế gian đều là con chung của một cha trên trời; vì thế, chúng ta đều là anh chị
em với nhau. Thiên Chúa muốn chúng ta phải yêu thương và chia sẻ cho nhau tất cả
những hồng ân và của cải Ngài ban. Chúng ta phải loại trừ mọi hình thức ghen ghét, thù hận, bất
công, và giết người dưới bất cứ hình thức nào; đồng thời, biết noi gương Thiên
Chúa để luôn yêu thương và tha thứ cho mọi người. Khi làm chứng cho
sự thật và đấu tranh cho công bằng, chúng ta có thể bị cầm tù và bị chém đầu như
Gioan Tẩy Giả. Hoa trái của Xa tan là tội
lỗi. Hoa trái của Thánh Thần là công chính và tình yêu mến. Tư tưởng, lời nói,
việc làm của ta phải do Chúa Thánh Thần thúc đẩy.
Cầu nguyện:
Lạy
Chúa, con hiểu rằng cuộc đời là một cuộc chiến. Sự thiện và sự ác đấu tranh nơi
con, giành giật từng tư tưởng, từng lời nói và từng việc làm của con. Chúa dạy
con nghĩ điều thiện, nói những lời tốt đẹp và làm việc lành. Chúa ban ơn để đời
con sinh ra hoa trái thánh thiện. Chúa động viên con và hé mở cho con thấy phần
thưởng thiêng liêng nếu con biết sống theo Thánh Ý Chúa. Xin Chúa đừng để con
chạy theo lợi lộc, danh vọng, sắc dục, hận thù, để rồi gây ra tội ác. Xin Chúa
chớ để con sa chước cám dỗ.
Lẽ sống:
Bài giảng của vị
giáo trưởng
Trong một thị trấn
nhỏ bên Liên Xô. Một số người Do Thái đang chờ đón vị giáo trưởng của họ. Ðã
lâu lắm cộng đoàn của họ không có người lãnh đạo. Vị giáo trưởng lại cư ngụ
trong một thành phố khác. Ông chỉ đến thăm cộng đoàn nhỏ bé này mỗi năm một lần.
Ai ai cũng náo nức được gặp con người thánh thiện nổi tiếng này. Mọi người chuẩn
bị những câu hỏi mà họ sẽ lần lượt nêu lên để xin vị giáo trưởng giải đáp.
Khi ông đến nơi,
sự căng thẳng càng hiện lên trên nét mặt của nhiều người. Ai cũng đang trong tư
thế giơ tay để đặt câu hỏi.
Nhưng khi mọi người đã an tọa trong phòng họp, vị
giáo trưởng không nói lời nào. Ông đưa mắt nhìn mọi người. Một hồi lâu, ông bỗng
ngân nga một điệu nhạc. Mọi người đều bắt chước làm theo. Vị giáo trưởng lại cất
tiếng hát lên một bài ca quen thuộc. Mọi người cũng hát theo ông... Mọi người
tưởng nghi thức mở đầu ấy sẽ chấm dứt và vị giáo trưởng sẽ nói lên những lời
vàng ngọc. Nhưng không,
trái với sự chờ đợi của mọi người, hết bài ca này đến bài ca khác, ông không ngừng
bắt lên những bài ca mới.
Khi các bài ca vừa dứt, ông bước xuống khỏi bục giảng
và bắt đầu nhảy múa. Ông vừa nhảy vừa vỗ tay, không mấy chốc cả cử tọa cũng bước
ra khỏi ghế và nhảy theo ông. Tiếng vỗ tay, tiếng hát, tiếng nhịp chân lôi kéo
mọi người vào điệu múa khiến họ không còn nhớ đến những câu hỏi mà họ đã chuẩn
bị từ mấy hôm trước. Cả cộng đoàn hòa nhịp với nhau trong đôi chân, cùng nắm
tay nhau, cùng khăng khít với nhau trong phấn khởi, vui tươi, cảm thông, hiệp
nhất...
Khi các điệu vũ
đã chấm dứt, mọi người trở về chỗ ngồi của mình. Lúc bấy giờ, vị giáo trưởng mới
lên tiếng nói và ông chỉ nói có vỏn vẹn một câu ngắn ngủi như sau: "Tôi
tin chắc rằng tôi đã trả lời cho mọi thắc mắc của anh chị em".
Cô đơn là nguyên nhân gây ra mọi thứ xáo
trộn, bệnh tật trong chúng ta. Cô đơn đưa chúng ta đến sầu muộn. Sầu muộn đưa
chúng ta đến nổi loạn. Nổi loạn đưa chúng ta đến tội ác...
Có những người bị
người khác đày đọa cô đơn, nhưng cũng không thiếu những người tự giam hãm vào
cô đơn. Nhưng đày đọa kẻ khác vào cô đơn cũng có nghĩa là cắt bớt đi một sợi
dây liên kết, là tiến dần đến chỗ cô đơn.
Ðể ra khỏi cô
đơn, liều thuốc duy nhất chính là làm cho người khác bớt cô đơn. Một tiếng hát
vui tươi cất lên để mời gọi mọi người cùng hát với mình, một tiếng vỗ tay tung
ra để mời gọi mọi người cùng phấn khởi với mình, một nhịp bước đưa ra để mời gọi
mọi người cùng nhảy múa với mình: khi hòa nhịp với nhau trong một niềm vui
chung, người ta sẽ xóa đi được bao nhiêu vấn đề vướng mắc trong tâm tư. Có ra khỏi chính mình để chia vui sẻ buồn
với người, có ra khỏi chính mình để chỉ nghĩ đến những ưu tư phiền muộn của người,
có ra khỏi chính mình để lo lắng cho người, để giúp đỡ người, chúng ta mới làm
vơi đi được nỗi cô đơn của mình và cũng giúp người bớt cô đơn.
Cho
thì có phúc hơn nhận lãnh: càng
trao ban, càng ra khỏi chính mình, chúng ta mới cảm thấy vơi nhẹ đi những ưu
tư, lo lắng của mình..
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét