Phúc Âm : Mc 6,7-13
"Người bắt đầu sai
các ông đi".
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo
Thánh Marcô.
7
Người gọi Nhóm Mười Hai lại và bắt đầu sai đi từng hai người một. Người ban cho
các ông quyền trừ quỷ. 8 Người chỉ thị cho các ông không được mang gì đi đường,
chỉ trừ cây gậy ; không được mang lương thực, bao bị, tiền đồng để giắt lưng ; 9 được đi
dép, nhưng không được mặc hai áo. 10 Người bảo các ông : "Bất cứ ở đâu, khi anh
em đã vào nhà nào, thì cứ ở lại đó cho đến lúc ra đi. 11 Còn nơi nào người ta không đón tiếp
và nghe lời anh em, thì khi ra khỏi đó, hãy giũ bụi chân để tỏ ý phản đối họ."
12
Các ông đi rao giảng, kêu gọi người ta ăn năn sám hối. 13 Các ông trừ được nhiều quỷ, xức dầu
cho nhiều người đau ốm và chữa họ khỏi bệnh.
Suy
niệm:
Hành
trang người môn đệ
Ai đi xa cũng phải chuẩn bị hành trang. Chuyến đi càng xa
thì hành trang càng nhiều. Chuyến đi càng quan trọng thì hành trang càng phải
chọn lựa, tính toán. Hôm nay Đức Giêsu sai các môn đệ đi một chuyến quan trọng:
tiếp nối sứ mạng của Người đem Tin Mừng đến khắp các làng mạc xa xôi. Để chuẩn
bị cho chuyến đi quan trọng này, Đức Giêsu đã giúp các môn đệ sắp xếp hành
trang. Sau khi đã loại bỏ những loại hành trang cồng kềnh không cần thiết, có hại
cho nhiệm vụ, Đức Giêsu đã trao cho các môn đệ những hành trang thực sự cần thiết
và hữu ích cho sứ vụ Tông đồ.
Hành trang của người môn đệ là sự gắn bó mật thiết với Đức
Giêsu.
Các môn đệ chỉ được sai đi sau khi đã có một thời gian sống
bên cạnh Người. Thời gian sống bên Đức Giêsu cần thiết để các môn đệ hiểu biết,
cảm thông và nhất là yêu mến, gắn bó mật thiết với Người. Đây chính là hành
trang quan trọng nhất. Người được sai đi phải gắn bó mật thiết với Đấng đã sai
mình. Sự gắn bó mật thiết là nguồn mạch, bảo đảm tính trung thực, là chìa khoá
thành công của sứ vụ. Đức Giêsu đã nêu gương về điểm này khi luôn gắn bó mật
thiết với Đức Chúa Cha, Đấng đã sai Người. Sự gắn bó ấy giúp Người hoàn toàn kết
hiệp với Đức Chúa Cha, trở nên một lòng một ý với Đức Chúa Cha, luôn cầu nguyện,
luôn từ bỏ ý riêng để làm theo ý Chúa Cha. Chính vì thế, sứ vụ của Người đã
thành công tốt đẹp.
Hành trang của người môn đệ là tâm hồn đơn sơ phó thác.
Khi chỉ thị cho các môn đệ: “không được mang gì khi đi đường,
chỉ trừ cây gậy; không được mang lương thực, bao bị, tiền giắt lưng; được đi
dép, nhưng không được mặc hai áo”, Đức Giêsu muốn các ông sống trong cảnh nghèo
khó để hoàn toàn tin tưởng phó thác vào Chúa. Tiền của, tiện nghi vật chất dễ tạo
ra một thứ an tâm giả tạo, dẫn con người đến chỗ tự mãn, tự kiêu, tự phụ cho rằng
mọi thành công là nhờ tài sức riêng mình. Vì thế, dễ tha hoá, làm theo ý mình
hơn là làm theo ý Chúa, sắp đặt chương trình cho Chúa hơn là tìm thực hiện
chương trình của Chúa. Nghèo khó sẽ giúp người môn đệ ý thức sự nghèo nàn thiếu
thốn, sự yếu ớt của mình, ý thức đó sẽ giúp người môn đệ biết khiêm nhường, tin
tưởng phó thác cho Chúa. Tôi chỉ là hư vô, là cát bụi. Mọi thành công đều của
Chúa, nhờ Chúa. Những thành công do tài sức con người sẽ mau tàn. Chỉ có công
trình của Chúa mới bền vững. Vì thế đơn sơ phó thác là một hành trang rất cần
thiết cho người môn đệ. Không mang theo gì của loài người, chỉ mang theo niềm
tin yêu phó thác vào Thiên Chúa, đó chính là mang theo tất cả.
Hành trang của người môn đệ là tình liên đới.
Đức Giêsu không sai các môn đệ đi riêng lẻ, nhưng sai từng
hai người một. Người biết khả năng con người yếu kém, cần có tập thể nâng đỡ mới
hoàn thành sứ mạng. Lời chứng của một cá nhân chưa đủ sức thuyết phục. Cần có sự
đồng tâm nhất trí của một tập thể lời chứng mới thực sự đáng tin. Hơn nữa, Đức
Giêsu không sai các môn đệ đi làm việc với giấy tờ hay đất đai, nhưng sai các
ngài đến với con người. Các ngài phải sống giữa mọi người, nhờ mọi người giúp đỡ,
chia sẻ cuộc sống với họ. Phải liên đới với con người. Tình liên đới không những
cần thiết để giúp các ngài làm việc tông đồ một cách hữu hiệu. Chính qua tình
liên đới mà Tin Mừng dễ dàng được đón nhận.
Hành trang của người môn đệ là trái tim biết cảm thương.
Đức Giêsu sai các môn đệ đến với những người đau yếu bệnh
tật, hoang đàng tội lỗi, bị quỷ ma hành hạ. Tức là đến với những người kém may
mắn ở đời. Những người nghèo hèn yếu đuối. Những người bị xã hội bỏ quên. Để đến
với những người anh em bé nhỏ, người môn đệ phải có trái tim biết cảm thương.
Các ngài phải mang trái tim của Thiên Chúa luôn chạnh lòng thương khi nhìn thấy
đám đông bơ vơ tất tưởi, túng thiếu, đói khát. Phải sẵn sàng băng rừng vượt suối
đi tìm một con chiên lạc. Phải mở rộng vòng tay đón nhận đứa con hoang đàng trở
về. Phải sẵn sàng tha thứ cho kẻ tội lỗi thật lòng hối cải ăn năn.
Mỗi người chúng ta đều là môn đệ của Chúa. Khi chúng ta
lãnh nhận phép Rửa tội và Thêm sức, Chúa sai chúng ta đi rao giảng Tin Mừng của
Người. Tôi thấy anh chị em ở Giáo xứ Cửa Nam rất tích cực trong việc tông đồ.
Nhưng có lẽ anh chị em vẫn băn khoăn, không biết làm sao để việc tông đồ có kết
quả tốt đẹp. Hôm nay, Đức Giêsu cho ta biết, muốn việc tông đồ có kết quả, ta phải
gắn bó mật thiết với Chúa, phó thác mọi sự cho Chúa, đồng thời phải có tình
liên đới và nhất là phải biết cảm thương anh chị em đồng loại. Một tay nắm lấy
tay Chúa, một tay nắm lấy tay anh em. Một tình yêu anh chị em trong tình yêu mến
Chúa. Liên kết mọi người trong tình yêu mến. Với tình yêu mến, chắc chắn việc
tông đồ của ta sẽ đi đúng đường hướng của Chúa. Với tình yêu mến, chắc chắn việc
tông đồ sẽ có kết quả tốt đẹp.
ĐTGM.Giuse Ngô
Quang Kiệt
Cầu
nguyện:
Lạy Chúa, xin cho chúng con luôn ý thức nhiệm vụ tông đồ và cố gắng
thực hiện bằng cách làm gương sáng và thể hiện tình yêu thương để danh Chúa được
rạng sáng và nước Chúa được mở rộng.
Lẽ sống:
Những
niềm vui nhỏ
Biết
tận hưởng những niềm vui nhỏ trong cuộc sống: đó là một trong những bí quyết của
hạnh phúc.
Người
Nhật Bản thường kể câu chuyện như sau: Một người đàn ông nọ đi qua một cánh đồng,
thình lình bị cọp đuổi... Anh ta chạy bán sống bán chết mà vẫn không tìm ra chỗ
dung thân. Anh chạy mãi để rồi cuối cùng thấy mình đứng bên bờ vực thẳm. Phía
sau lưng, con cọp vẫn không buông tha. Không còn biết làm gì nữa, người đàn ông
phải lấy sức để đu lên một cành cây bắc qua vực thẳm. Nhìn xuống dưới thung
lũng, anh ta lại thấy một con cọp khác cũng đang nằm chờ chực. Người đàn ông đáng
thương chỉ còn niềm hy vọng duy nhất: đó là nằm chờ đợi cho đến khi hai thú vật
mệt mỏi bỏ đi... Chờ đợi trong lo sợ vẫn là cực hình lớn lao nhất đối với con
người.
Giữa
lúc anh ta đang phải chiến đấu với sợ hãi và mệt mỏi, thì tình cờ bỗng có hai
con chuột bỗng từ đâu xuất hiện trên chính cành cây anh đang đu vào. Hai con vật
bắt đầu gặm nhấm lớp vỏ xung quanh cành cây. Bình thường, chuột là một trong những
loài thú mà anh gớm ghiếc nhất vì sự dơ bẩn của nó. Tiếng kêu của nó cũng là một
âm thanh làm cho lỗ tai anh khó chịu. Thế nhưng, trong cơn sợ hãi tột cùng này,
người đàn ông bỗng nhìn thấy hai con chuột thật đáng yêu. Những hàm răng mũm
mĩm của chúng trông dễ thương làm sao! Tiếng kêu của hai con vật cũng trở thành
một âm thanh êm dịu hơn tiếng gầm thét của hai con cọp.
Giữa
lúc anh đang theo dõi từng động tác của hai con chuột, thì một con chim bỗng từ
đâu bay lại, thả rớt trên cành cây một trái dâu rừng. Anh đưa tay nhặt lấy trái
dâu và thưởng thức hương vị ngọt ngào của trái rừng bỗng nên thơ đáng yêu lạ
lùng.
Thiên Chúa tạo dựng con
người để được sống hạnh phúc và hạnh phúc ngay từ trên cõi đời này. Do đó, hạnh
phúc không chỉ đến trong cuộc sống mai hậu, hạnh phúc không hẳn nằm ở ngoài tầm
tay với con người. Kitô giáo không chỉ hướng chúng ta đến hạnh phúc đời sau, nhưng
còn mời gọi chúng ta hưởng niềm hạnh phúc ấy trong cõi đời này.
Mang
lấy thân phận con người, nhập cuộc vào trần gian này, Chúa Giêsu như mang hạnh
phúc Thiên Ðàng đến với con người. Ngài mời gọi chúng ta hưởng niềm hạnh phúc ấy,
Ngài nói với chúng ta rằng cuộc sống trần gian này là một cuộc đời đáng sống. Chấp nhận cuộc sống,
chấp nhận chính bản thân, chấp nhận ngay cả những nghịch cảnh trong cuộc sống: đó
chính là bí quyết của hạnh phúc trên đời này.
Bí quyết của hạnh phúc cũng chính là biết đón nhận những niềm vui nhỏ
trong cuộc sống mỗi ngày. Có những ngày tù đày,
chúng ta mới thấy được giá trị của hai chữ tự do. Có sống xa gia đình, chúng ta
mới nhung nhớ những ngày sống bên những người thân. Có những lúc nằm quằn quại
trên giường bệnh, chúng ta mới thấy được giá trị của sức khỏe... Cuộc sống của
chúng ta tràn ngập những niềm vui nhỏ mà chỉ khi nào mất đi, chúng ta mới cảm
thấy luyến tiếc.
"Hãy quẳng gánh lo đi và vui sống"
đó là lời kêu gọi Chúa Giêsu không ngừng nhắn gửi cho chúng ta khi Ngài mời gọi
chúng ta chiêm ngắm hoa huệ ngoài đồng và chim chóc trên rừng... Hãy quẳng gánh lo đi
và vui sống có nghĩa là đón nhận từng phút giây trong cuộc sống với cảm mến và
hân hoan. Hãy quẳng gánh lo đi và vui sống cũng có nghĩa là biết nhìn thấy
xuyên qua những mất mát, thua thiệt, và ngay cả tội lỗi, bàn tay quan phòng
nâng đỡ của Chúa. Chúa Giêsu không bao giờ loan báo cái chết một cách riêng rẽ,
Ngài luôn gắn liền nó với sự Phục Sinh.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét