PHÚC ÂM: Mt 9,14-17
"Làm sao các phù rể có thể buồn rầu khi tân lang còn đang ở với
họ".
Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Mattheu.
14 Bấy giờ, các môn đệ ông
Gio-an tiến lại hỏi Đức Giê-su rằng : "Tại sao chúng tôi và các người
Pha-ri-sêu ăn chay, mà môn đệ ông lại không ăn chay ?" 15 Đức
Giê-su trả lời : "Chẳng lẽ khách dự tiệc cưới lại có thể than khóc, khi
chàng rể còn ở với họ ? Nhưng khi tới ngày chàng rể bị đem đi rồi, bấy giờ họ mới
ăn chay. 16 Chẳng
ai lấy vải mới mà vá áo cũ, vì miếng vá mới sẽ co lại, khiến áo rách lại càng
rách thêm. 17
Người ta cũng không đổ rượu mới vào bầu da cũ, vì như vậy, bầu sẽ bị nứt : rượu
chảy ra và bầu cũng hư. Nhưng rượu mới thì đổ vào bầu mới : thế là giữ được cả
hai."
Suy niệm:
Đời con luôn có Chúa
Bài Tin Mừng hôm
nay ghi lại lời Đức Giêsu dạy về việc phải giữ chay thế nào cho đẹp lòng Chúa: "Chẳng lẽ khách
dự tiệc cưới lại có thể than khóc, khi chàng rể còn ở với họ?". (Mt 9,15).
Đối với quan niệm
của người Do Thái thời Đức Giêsu, ăn chay là một việc làm không thể thiếu trong
đời sống của một người được xem là đạo đức. Vì thế nhóm môn đệ của Gioan thắc mắc
về việc các môn đệ của Đức Giêsu không ăn chay. Đức Giêsu khẳng định tinh thần
vui tươi của bữa tiệc Nước Trời mà Ngài mang tới, trong tư cách Chàng Rể, còn
các môn đệ như những thực khách được mời: "Chẳng lẽ khách dự tiệc cưới lại có thể than khóc, khi
chàng rể còn ở với họ?” Chỉ đến khi Chàng Rể Giêsu chịu khổ nạn, bấy
giờ các môn đệ mới cần phải sống trong bầu khí chay tịnh, sám hối.
Hôm nay, vẫn còn
nhiều tâm hồn thấy nặng nề bởi những ràng buộc của Luật lệ, những hướng dẫn của
Giáo Hội. Nhiều
người vẫn không nhận ra được ích lợi từ những chỉ dẫn của Giáo Hội. Nhiều người
chỉ giữ luật mà không sống tinh thần của lề luật, tinh thần của Tin mừng.
Chúng ta cầu
nguyện với Thiên Chúa, Cha của chúng ta mỗi ngày, và nhất là trước bữa ăn: “Lạy Cha, xin ban
cho chúng con lương thực hằng ngày”; và quả thực, ơn huệ lương thực đã
có đó ngay trên bàn trước mắt chúng ta rồi.
Vì thế, lời nguyện này về
ngôn từ là lời cầu xin, nhưng về tâm tình, là lời tạ ơn và ca tụng.
Và bởi vì lương thực hằng ngày là ơn ban, nên sự sống của chúng ta, ở mức độ căn
bản nhất là đến từ Chúa và là của Chúa.
Và điều Chúa chờ
đợi nơi chúng ta, là một lời nguyện phát xuất từ con tim biết ơn và dâng hiến: “Chúa đã ban cho con
tất cả, con xin dâng lại Chúa tất cả”, trong tâm tình ca tụng, tôn kính và phụng
sự Thiên Chúa”, theo khuôn mẫu của Đức Ki-tô Thánh Thể.
Đến với thánh lễ
với niềm vui và sự hãnh diện của người được mời dự tiệc: tiệc Lời Chúa và tiệc
Mình Chúa. Giữ luật, sống Tin mừng, thi hành luật trong tinh thần của một
người biết mình được hướng dẫn đi trên con đường lành.
Sống Lời Chúa:
Làm môn đệ Chúa Giêsu, sống
với Chúa Giêsu, thái độ của người theo Chúa phải là sống tất cả cho Ngài và vì
Ngài. Ðưa ra dụ ngôn chiếc áo và bình rượu, Chúa Giêsu muốn nói rằng thái độ của
người môn đệ phải là thái độ dứt khoát tận căn, một thái độ không pha lẫn Tin Mừng
với tinh thần thế tục.
Cầu nguyện:
Lạy
Chúa Giêsu, xin giúp con luôn sống thế nào cho đẹp lòng Chúa, để đời con luôn
có Chúa là có hạnh phúc và niềm vui.
Lẽ sống:
Củ cà rốt của tôi
Một lão bà nọ
qua đời, được các Thiên Thần mang đến tòa phán xét. Trong khi duyệt xét các
hành động của bà lúc còn sống, Ðấng phán xét đã không tìm thấy bất cứ một hành động
bác ái nào, ngoại trừ có một lần bà đã cho người ăn mày một củ cà rốt. Tuy
nhiên, Ðấng phán xét tối cao đầy lòng nhân từ cũng xem hành động ấy có đủ sức để
mang người đàn bà lên Thiên Ðàng. Dĩ nhiên, củ cà rốt sẽ được dùng như sợi xích
vững để người đàn bà bám vào và leo lên các bậc trong chiếc thang dẫn về Thiên
Ðàng.
Người ăn mày
cũng chết vào khoảng trong thời gian ấy. Anh cũng được diễm phúc bám vào gấu áo
của người đàn bà để được đưa lên Thiên Ðàng.
Một người khác
cũng qua đời vào ngày hôm đó. Người này cũng níu lấy chân của người hành khất.
Không mấy chốc, chiếc thang bắt đầu từ củ cà rốt mỗi lúc một dài ra đến gần như
vô tận: mọi người đều níu kéo nhau để lên Thiên Ðàng. Nhưng từ trên đỉnh thang
nhìn xuống, người đàn bà bỗng châu mày khó chịu. Bà thấy sợi dây mỗi lúc một
dài, bà sợ nó sẽ căng ra rồi đứt chăng. Cho nên trong cơn bực tức, bà cố gắng
dành riêng cho mình củ cà rốt và la lên: "Các người giang ra, đây là củ cà
rốt của tôi".
Người đàn bà cố
gắng giữ củ cà rốt cho riêng mình cho nên sợi dây tạo nên chiếc thang bắc lên
Trời bị đứt. Bà rơi nhào xuống đất và cả đoàn người bám víu vào sợi dây ấy cũng
rơi theo.
Một tác giả nào đó
đã nói như sau: "Nguyên nhân của tất cả các sự dữ trên trần gian đều bắt đầu
từ câu nói điều này thuộc về tôi, điều kia thuộc về tôi".
Khi con người muốn chiếm giữ cho riêng
mình là lúc con người cũng muốn chối bỏ và loại trừ người khác. Nhưng càng muốn
chiếm giữ cho riêng mình, con người không những chối bỏ người khác mà cũng đánh
mất chính bản thân mình. Tình liên đới là điều thiết yếu cho sự thành toàn của
bản thân chúng ta. Càng ra khỏi chính mình để sống cho người khác, chúng ta
càng gặp lại bản thân, chúng ta càng lớn lên trong tình người. Ðó là nghịch lý
mà Chúa Giêsu đã nói với chúng ta: "Ai mất mạng sống mình, người đó sẽ tìm gặp lại bản
thân". Hạnh phúc của bản thân chính là làm sao cho người khác được
hạnh phúc.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét