Thánh
Ca-ta-ri-na Xi-ê-na, trinh nữ, tiến sĩ Hội Thánh - lễ nhớ
PHÚC ÂM:
Ga
12,44-50
Tôi
là ánh sáng, tôi đã đến thế gian.
Tin
Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Gio-an.
44 Khi ấy, Đức Giê-su lớn tiếng
nói rằng : “Ai tin vào tôi, thì không phải là tin vào tôi, nhưng là tin vào Đấng
đã sai tôi ; 45 ai
thấy tôi là thấy Đấng đã sai tôi. 46 Tôi là ánh sáng, tôi đã đến thế gian, để bất cứ
ai tin vào tôi, thì không ở lại trong bóng tối. 47 Ai nghe những lời tôi nói mà
không tuân giữ, thì không phải chính tôi xét xử người ấy, vì tôi đến không phải
để xét xử thế gian, nhưng để cứu thế gian. 48 Ai từ chối tôi và không đón nhận lời tôi, thì
có quan toà xét xử người ấy : chính lời tôi đã nói sẽ xét xử người ấy trong
ngày sau hết. 49
Thật vậy, không phải tôi tự mình nói ra, nhưng là chính Chúa Cha, Đấng đã sai
tôi, truyền lệnh cho tôi phải nói gì, tuyên bố gì. 50 Và tôi biết : mệnh lệnh của Người
là sự sống đời đời. Vậy, những gì tôi nói, thì tôi nói đúng như Chúa Cha đã nói
với tôi.”
Suy niệm:
Sự
sáng thế gian
Đức Kitô là Ngôi Lời, là tiếng nói tỏ bày Thánh Ý Chúa Cha. Ai tin
và đón nhận Người, sẽ được sống đời đời. Ai từ chối Người thì chính họ sẽ bị
xét xử.
Con người phải tin và vâng
lời Chúa Giêsu: Đức Giê-su lớn tiếng nói
rằng: "Ai tin vào tôi, thì không phải là tin vào tôi, nhưng là tin vào Đấng
đã sai tôi." Người được sai đi có đầy đủ chức vị và thẩm quyền như Đấng
sai đi. Vì thế, tin vào sứ giả là tin vào người sai sứ giả; từ chối sứ giả là từ
chối người sai sứ giả.
"Ai thấy tôi là thấy Đấng đã sai tôi." Đây là lời mặc khải mới lạ. Đối với con
người,
Người được sai đi có đầy đủ
chức vị và thẩm quyền như Đấng sai đi. Vì thế, tin vào sứ giả là tin vào người
sai sứ giả; từ chối sứ giả là từ chối người sai sứ giả.
"Ai
thấy tôi là thấy Đấng đã sai tôi." Đây là lời mặc khải mới lạ. Đối với con người, Người sai đi và sứ giả
là hai chủ thể riêng biệt. Đối với Thiên Chúa, Người sai đi (Chúa Cha) và Người
được sai đi (Chúa Con) là một; vì cả hai đều là Thiên Chúa, nhưng làm các việc
khác nhau. Điều này cũng được Chúa Giêsu xác tín, khi Philip yêu cầu: "Xin
Thầy chỉ cho chúng con thấy Cha, thế là chúng con mãn nguyện rồi." Chúa
Giêsu trả lời: "Thầy ở với anh em bấy lâu, thế mà anh Philíp, anh chưa biết
Thầy ư? Ai thấy Thầy là thấy Chúa Cha. Sao anh lại nói: "Xin tỏ cho chúng
con thấy Chúa Cha!" Anh không tin rằng Thầy ở trong Chúa Cha và Chúa Cha ở
trong Thầy sao? Các lời Thầy nói với anh em, Thầy không tự mình nói ra. Nhưng
Chúa Cha, Đấng luôn ở trong Thầy, chính Người làm những việc của mình" (Jn
14:9-10).
"Tôi là ánh sáng đến thế gian, để bất cứ ai tin vào tôi, thì
không ở lại trong bóng tối." Ánh sáng và bóng tối là hai điều trái nghịch nhau: khi có ánh
sáng thì không có bóng tối; và ngược lại.
Người tin vào Đức Kitô không thể ở trong bóng tối,
vì Đức Kitô là ánh sáng. Điều này không có ý nói, người nào đã tin Đức Kitô là
sẽ không còn bóng tối trong mình; nhưng nếu người tin Ngài chịu để cho ánh sáng
của Ngài soi dẫn vào mọi ngóc ngách trong tâm hồn, họ sẽ chỉ còn là ánh sáng.
"Ai nghe những lời tôi nói mà không tuân giữ, thì không phải
chính tôi xét xử người ấy, vì tôi đến không phải để xét xử thế gian, nhưng để cứu
thế gian." Câu này lặp lại những gì
Chúa Giêsu đã nói trong Jn 3:16-21. Chương 12 của Gioan là chương cuối cùng của
cuộc đời công khai rao giảng của Đức Kitô, vì từ chương 13 tới 21 dành cho các
môn đệ và Cuộc Thương khó của Ngài. Vì thế, chương 12 tóm gọn những đạo lý
chính của Chúa Giêsu.
"Ai từ chối tôi và không đón nhận lời tôi, thì có quan toà
xét xử người ấy - chính lời tôi đã nói sẽ là quan tòa xét xử người ấy trong
ngày sau hết." Theo Jn 3:18, con người
xét xử chính mình khi không tin vào Đức Kitô. Với những người không có cơ hội gặp
Chúa Giêsu và những người thuộc các thế hệ sau như chúng ta, Lời Chúa trở thành
quan tòa xét xử cho những ai không chịu tin vào Lời Ngài.
Chúa Giêsu vâng lời Chúa
Cha: "Thật vậy, không phải
tôi tự mình nói ra, nhưng là chính Chúa Cha, Đấng đã sai tôi, truyền lệnh cho
tôi phải nói gì, tuyên bố gì." Người được sai đi phải nói những gì người
sai đi muốn nói; nếu không, họ sẽ không còn là sứ giả hay ngôn sứ của người đã
sai họ đi. Tuy nhiên, sự vâng lời của Chúa Giêsu không có tính cách nô lệ hay
mù quáng, vì Ngài phán: "Và tôi biết: mệnh lệnh của Người là sự sống đời đời.
Vậy, những gì tôi nói, thì tôi nói đúng như Chúa Cha đã nói với tôi." Nói
cách khác, Ngài biết Lời của Chúa Cha là sự thật, và có khả năng giải thoát con
người khỏi tội, và cho con người được sống muôn đời.
Sống Lời Chúa:
Đừng khinh thường Lời Chúa vì những Lời này
sẽ trở thành quan tòa để phán xét chúng ta; hơn nữa, đó là những Lời mà vì yêu
chúng ta, Thiên Chúa nói với chúng ta những Lời này.
Cầu nguyện:
Lạy
Chúa Giêsu, chính nhờ các thánh Tông đồ và các thừa tác viên thánh của Giáo Hội
đã dạy cho chúng con biết về KInh Thánh và sự cần thiết của Kinh Thánh. Xin cho
mọi thành viên trong gia đình chúng con có quyết tâm chăm chỉ lắng nghe Lời
Chúa, và đem ra thực hành trong từng ngày sống.
Lẽ sống:
Chúc
lành của người cha
Ðức Hồng Y Cardjin, vị
sáng lập của phong trào Thanh Lao Công, đã tự thuật như sau: "Tôi là con
của giai cấp công nhân. Nếu tôi đã có thể trở thành linh mục, là cũng nhờ cha
tôi". Cha tôi là một công nhân nghèo. người đã phải hy sinh để nuôi dưỡng
những đứa con mà hẳn người đã hãnh diện. Tôi còn nhớ, khi lên 13 tuổi, một buổi
tối nọ, khi các anh chị của tôi đã lên giường đi ngủ, tôi rón rén bước xuống
nhà bếp. Tôi đến gần cha tôi. Người đang ngồi trầm ngâm với chiếc ống điếu. Còn
mẹ tôi thì đang khâu giày cho chúng tôi. Tôi rụt rè thưa với cha tôi:
"Thưa ba, con có thể tiếp tục học không?". Cha tôi trả lời: "Con
ơi, ở tuổi con ba đã phải đi làm rồi. Nay thì ba đã già và sức ba cũng đã
mòn".
Tôi lấy hết can đảm để
thuyết phục cha tôi: "Ba ơi, con nghĩ là Chúa đã gọi con, con muốn trở
thành linh mục".
Bình thường cha tôi là một
người ít biểu lộ tình cảm. Nhưng tối hôm đó, khi vừa nghe tôi cho biết ý định
làm linh mục, nước mắt người bỗng từ từ lăn trên gò má... Và đôi tay của mẹ tôi
cũng run lên vì xúc động.
Cuối cùng, khi làm chủ
được cơn xúc động, cha tôi mới thốt lên với tất cả cương quyết: "Ba má đã hy
sinh quá nhiều... Nhưng để cho một người con làm linh mục, ba má nguyện sẽ tiếp
tục hy sinh".
Mà quả thực, cha mẹ tôi đã
tiếp tục làm việc nhiều hơn nữa để tôi có thể tiếp tục học. Vừa mãn trung học,
8 ngày trước khi lãnh thưởng cuối năm, tôi nhận được điện tín nhắn tin cha tôi
đau nặng.
Trên giường hấp hối, cha tôi nhìn tôi mỉm cười: đó là chúc lành
cuối cùng mà người dành cho tôi. Người cha đáng thương, hy sinh cho đến chết để
người con được trở thành linh mục.
Sau khi vuốt mắt người, tôi đã thề hứa sẽ hy sinh để trở thành
linh mục, nhất là linh mục cho giới công nhân.
Thiên Chúa muốn gọi ai tùy
Ngài muốn. Nhưng tiếng gọi ấy luôn được ngỏ với con người trong một khung cảnh
sống cụ thể. Khung cảnh ấy có thể là gia đình, là chợ búa, là trường học, là
chỗ làm việc... Có những khung cảnh thuận tiện, mà cũng có những khung cảnh
không thuận tiện. Có những nơi hạt giống ơn gọi được nảy mầm, vun xới. Có những
nơi hạt giống ấy bị bóp nghẹt...
Thiên Chúa muốn gọi ai tùy Ngài muốn, nhưng kẻ được gọi luôn là
người đang sống cùng và sống với những người khác. Do đó, nếu không có sự nâng
đỡ của những người xung quanh, hạt giống ơn gọi cũng sẽ mai một dễ dàng...
Chúng ta hãy cầu nguyện
cho ơn thiên triệu linh mục và tu sĩ. Ý thức đầu tiên của chúng ta trong ngày
hôm nay phải là: ơn gọi là vấn đề của mọi người Kitô. Từ gia đình, đến trường
học, công sở... mọi người chúng ta đều có trách nhiệm nâng đỡ và bảo vệ hạt
giống ơn gọi mà Chúa muốn gieo vào lòng những người anh chị em của chúng ta.
Thánh Gioan Bosco đã nói: phần thưởng quan
trọng nhất mà Chúa có thể dành cho mọi gia đình Kitô, đó là kêu gọi một người
con làm linh mục. Phần thưởng trọng đại ấy, Chúa dành cho các gia đình có con
cái tận hiến cho Chúa, nhưng Ngài cũng dành cho tất cả những ai cách này hay
cách khác biết cổ vũ, nâng đỡ và giúp phát triển ơn kêu gọi...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét