Thánh A-đan-be-tô, giám mục, tử đạo
PHÚC ÂM:
Ga
6,44-51
Tôi
là bánh hằng sống từ trời xuống.
Tin
Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Gio-an.
44 Khi ấy, Đức Giê-su nói với
dân chúng rằng : “Chẳng ai đến với tôi được, nếu Chúa Cha là Đấng đã sai tôi,
không lôi kéo người ấy ; và tôi, tôi sẽ cho người ấy sống lại trong ngày sau hết.
45 Xưa
có lời chép trong sách các ngôn sứ : Hết mọi người sẽ được Thiên Chúa dạy dỗ. Vậy
phàm ai nghe và đón nhận giáo huấn của Chúa Cha, thì sẽ đến với tôi. 46 Không
phải là đã có ai thấy Chúa Cha đâu, nhưng chỉ có Đấng từ nơi Thiên Chúa mà đến,
chính Đấng ấy đã thấy Chúa Cha. 47 Thật, tôi bảo thật các ông, ai tin thì được sự
sống đời đời. 48
Tôi là bánh trường sinh. 49 Tổ tiên các ông đã ăn man-na trong sa mạc, nhưng
đã chết. 50 Còn
bánh này là bánh từ trời xuống, để ai ăn thì khỏi phải chết. 51 Tôi
là bánh hằng sống từ trời xuống. Ai ăn bánh này, sẽ được sống muôn đời. Và bánh
tôi sẽ ban tặng, chính là thịt tôi đây, để cho thế gian được sống.”
Suy niệm:
Đức
Kito là Tấm Bánh
Đức tin là một ân huệ Thiên Chúa ban để chúng ta có thể đón nhận Đức
Ki-tô là Bánh Trường Sinh.
Tiếp tục đề tài bí tích
Thánh Thể, trong bài Tin mừng hôm nay Chúa Giêsu xác quyết chính Ngài là bánh từ
trời xuống, bánh hằng sống, ai ăn sẽ được sống muôn đời. Chúa Giêsu tiếp tục kêu gọi chúng ta đến với
Ngài và tin vào Ngài. Bởi chính Người là bánh từ trời, bánh hằng sống. Ai đón
nhận Ngài thì sẽ được sống đời đời.
Nhưng để đến được với
Chúa, chúng ta phải được Chúa Cha lôi kéo. Tự sức ta không thể đến với Chúa được,
vì con người chúng ta hèn mọn và tội lỗi. Muốn được Chúa Cha lôi kéo, chúng ta
phải đón nhận giáo huấn của Chúa qua việc lắng nghe và thi hành Lời Chúa dạy.
Chính Chúa Giêsu là Lời của Chúa Cha. Lời Chúa Cha là Lời ban sự sống cho con người. Vì thế đến được với Chúa
Giêsu là Lời, ta tiếp nhận sự sống từ nơi
Chúa Cha.
Nhiều người cho mình đã chọn
Chúa, tin kính Chúa và thường xuyên đến với Chúa là do khả năng và nỗ lực của bản
thân mình. Nhưng thật sai lầm, vì không ai có thể tin nhận và đến với Chúa nếu
không cậy nhờ ơn ban của Chúa Cha lôi kéo người ấy.
Sống Lời Chúa:
Khi lãnh nhận Bánh Thánh – Bánh Lời Chúa và
Bánh Thánh Thể - Cha kêu mời con sống như Con Cha: Đó là biết chia sẻ cho người
khác chính sự sống riêng tư của con. Bánh Thánh được bẻ ra như một dấu chỉ quên
mình. Từng mẩu bánh nhỏ trở thành sức sống mới. Từng việc làm vô danh âm thầm của
con cũng trở nên hơi ấm, đủ sức làm vươn dậy những cuộc đời khác.
Cầu nguyện:
Lạy
Chúa, xin ban thêm đức tin để con luôn xác tín rằng: Đức Ki-tô là Tấm Bánh được
bẻ ra cho một thế giới mới.
Lẽ sống:
Bữa
ăn thiên đàng và hỏa ngục
Một ký giả kia được phép xuống hỏa ngục và lên thiên
đàng để làm một bản phóng sự về đời sống của nhân dân tại đó.
Sau một cuộc hành trình gay go, ký giả trên lọt được
vào địa ngục đúng vào giờ ăn. Nhìn vào bàn ăn, anh ta không khỏi lấy làm lạ khi
thấy trưng bày toàn sơn hào hải vị đang bốc khói hương ngào ngạt làm anh ta
không khỏi nuốt nước bọt.
Nhưng lúc các kiều dân địa ngục tiến vào phòng ăn,
chàng ta lại càng ngạc nhiên hơn khi thấy họ ốm o gầy mòn, chỉ còn da bọc xương,
vài người đi không muốn nổi. Sự kinh ngạc tan biến khi chàng phóng viên chứng
kiến cảnh họ dùng bữa. Vì muỗng nĩa rất dài buộc dính vào đôi tay không cho
phép họ đưa thức ăn vào miệng, nên dù họ có cố gắng thế nào đi nữa, thức ăn chỉ
đổ tháo ra đầy bàn hay rơi tung tóe xuống mặt đất.
Tệ hại hơn là cảnh họ tranh
giành nhau: vài người dùng muỗng nĩa để thay vì đưa thức ăn vào miệng, lại biến
chúng thành những khí giới đập đánh nhau. Thật là một bãi chiến trường. Khi
chuông báo giờ ăn đã mãn, họ buồn phiền rời phòng ăn, dạ dày vẫn trống rỗng.
Quá sợ hãi, chàng ký giả lập tức từ giã địa ngục để
tiếp tục lên phóng sự trên thiên đàng. Ðến nơi cũng đúng vào giờ cơm. Bàn ăn
cũng trưng bày những thức ăn ngon miệng. Quan sát nhân dân, chàng ta thấy ai
nấy đều phương phi, khỏe mạnh, tuy đôi tay họ cũng được gắn chặt những muỗng
nĩa rất dài. Có khác là thay vì họ cố gắng đưa thức ăn vào miệng mình, họ lại
dùng muỗng nĩa để đút thức ăn cho nhau. Phòng ăn vang lên những giọng nói cười
vui, thỏa mãn.
Kết thúc bài phóng sự tường trình về những điều mắt
thấy tai nghe, chàng ký giả viết: Ích kỷ và vị tha là hai điểm khác biệt giữa địa
ngục và thiên đàng.
Kết thúc thời gian sáng thế, Thiên Chúa phán với hai
ông bà nguyên tổ: "Hãy sinh sôi nảy nở và hãy nên đầy dẫy trên đất. Hãy
làm bá chủ nó. Hãy trị trên cá biển và chim trời và mọi loài sinh vật nhung
nhúc trên đất. Này Ta ban cho các ngươi mọi thứ cỏ lá sinh hạt giống có trên
mặt đất, và mọi thứ cây có quả sinh hạt giống, chúng sẽ làm thức ăn cho các ngươi".
Với công trình sáng tạo và lời chúc phúc trên, Thiên
Chúa muốn biến mặt đất thành Vườn Ðịa Ðàng, nhưng con người đã chia mặt đất
thành đông, tây, nam, bắc, thành những nước thống trị và những nước bị đô hộ,
thành những quốc gia giàu và những nước nghèo. Ðó là chưa kể con người đã và đang
biến Vườn Ðịa Ðàng thành địa ngục qua bao nhiêu cuộc chiến tranh lớn nhỏ mà xét cho cùng cũng
chỉ vì tranh giành quyền lợi, tranh nhau miếng ăn, manh áo. Thật vậy, ích kỷ và
vị tha là hai điểm khác biệt giữa địa ngục và thiên đàng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét