PHÚC ÂM: Lc 7,19-23
"Hãy thuật lại với Gioan những điều các ông đã nghe và đã thấy".
(Lc 7,22).
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Luca.
19 sai họ đến hỏi Chúa rằng
: "Thầy có thật là Đấng phải đến không, hay là chúng tôi còn phải đợi ai
khác ?" 20
Khi đến gặp Đức Giê-su, hai người ấy nói : "Ông Gio-an Tẩy Giả sai chúng
tôi đến hỏi Thầy : "Thầy có thật là "Đấng phải đến" không, hay
là chúng tôi còn phải đợi ai khác ?" 21 Chính giờ ấy, Đức Giê-su chữa nhiều người khỏi
bệnh hoạn tật nguyền, khỏi quỷ ám, và ban ơn cho nhiều người mù được thấy. 22 Người
trả lời hai người ấy rằng : "Các anh cứ về thuật lại cho ông Gio-an những điều
mắt thấy tai nghe : người mù được thấy, kẻ què được đi, người cùi được sạch, kẻ
điếc được nghe, người chết trỗi dậy, kẻ nghèo được nghe tin mừng, 23 và
phúc thay người nào không vấp ngã vì tôi."
Suy niệm:
Đấng Cứu
Thế đến
Trong tác phẩm
“Ngày Đức Kitô chết” của Jim Bishop, có một đoạn mô tả những gì người Do thái cảm
thấy về việc Đấng Cứu Thế đến:
“Việc Đấng Cứu
Thế đến là nỗi ám ảnh của cả một quốc gia, là niềm vui ngoài mức tưởng tượng,
là hạnh phúc vượt khỏi niềm tin, là niềm an ủi cho những vất vả của con người,
là giấc mơ của bậc cao niên, là hy vọng của dân đang bị xiềng xích tủi nhục. Đấng
Cứu Thế luôn luôn là sự hứa hẹn của buổi sáng ngày mai”
“Chúa Giêsu
chính là Đấng Cứu Thế mà muôn dân hằng mong đợi. Ngài chính là sự hứa hẹn của
buổi sáng ngày mai”. Quả vậy, như trong bài Tin Mừng hôm nay, khi dẫn những lời
tiên tri Isaia về thời Cứu Thế, Ngài đã cho thấy Ngài là Đấng phải đến. Ngài đem
đến Nước Thiên là một yếu tố quyết định mạnh mẽ. Sau Ngài sẽ không còn ai sẽ đến,
vì Ngài đã hoàn tất lời sấm ngôn: “người mù được thấy,
người què được đi, người phung hủi được sạch, kẻ điếc được nghe, kẻ chết sống lại,
người nghèo khó được nghe báo Tin Mừng”.
Mùa vọng nói với chúng ta về việc Chúa
Giêsu đến, Ngài không chỉ đến trong giòng lịch sử như chúng ta vẫn mừng kỷ niệm
vào lễ Giáng sinh, nhưng Ngài còn đến vào cuối lịch sử để làm thẩm phán xét xử
chúng ta nữa.
Ước gì chúng ta đừng chờ đợi một Đấng nào
khác ngoài Đức Kitô, cũng đừng đi lướt qua Đấng phải đến đang hiện diện, cũng đừng
khinh thường những giáo huấn của Ngài. Bởi vì Ngài là Đấng phải đến, Ngài là Đấng
đã đến trong thế gian, và Ngài là Đấng sẽ đến đầy quyền năng cao cả để trả cho
mỗi người tùy theo công việc họ đã làm. Ước gì chúng ta được vào số những người
được Ngài chúc phúc và mời gọi đến lãnh lấy nước Trời làm cơ nghiệp.
Sống Lời Chúa:
Chúa đã không tốn công lý
luận dài dòng để biện minh cho thân thế và sứ mạng của mình. Chúa mời gọi thầy
trò Gioan nhìn thẳng vào những việc làm của Chúa mà thẩm định. Đức Cố Giáo
Hoàng Phaolô VI nhắc nhở con: “Ngày nay người ta không thích nghe các thầy dạy
mà chỉ muốn nghe các chứng nhân, và nếu người ta có nghe các thầy dạy vì các thầy
dạy ấy trước đó đã là những chứng nhân.”
Chúa Giêsu truyền giảng
Tin Mừng Nước Thiên Chúa không chỉ bằng lời nói suông, nhưng còn bằng chính cuộc
sống và hoạt động cụ thể của Ngài.
Cầu nguyện:
Lạy
Chúa Giêsu, Tin Mừng của Chúa đã được truyền giảng vào quê hương con gần năm thế
kỷ nhưng kết quả thật khiêm tốn; vỏn vẹn 6 triệu người Công giáo trong tổng số
80 triệu dân. Con nhìn nhận mỗi người chúng con đều có phần trách nhiệm trước
thực tế đáng buồn ấy, vì chúng con chưa sống và hành động theo tinh thần Phúc
Âm.
Lẽ sống:
Hơi ấm của tình
người
Một vị linh đạo Ấn
Giáo và các môn sinh ngồi quây quần bên một bếp lửa hồng. Sức nóng của than hồng
và hơi nóng của từng người làm cho căn phòng ấm hẳn ra... Nhưng bỗng chốc, vị
linh đạo già run lập cập, môi ông bập bẹ không nói ra lời. Các môn sinh lo lắng
cho sức khỏe của thầy: "Thưa thầy, chắc thầy yếu trong người, chúng con
xin phép được cho thêm củi vào lò sưởi". Trong cơn thổn
thức, vị linh đạo già cố gắng nói từng tiếng: "Lửa và sức nóng trong căn
phòng này quá đủ cho ta... Ta cảm thấy lạnh là bởi vì bên ngoài có một người
hành khất đang run lập cập".
Quả thật, đúng
như lời của vị thầy, các môn sinh đã mở cửa nhìn ra ngoài, và họ đã tìm thấy một
người hành khất đang rét run vì đói và lạnh... Họ đưa người đó vào trong căn
phòng, săn sóc cho anh và từ giây phút ấy, vị linh đạo già cũng trút bớt được nỗi
rét run của mình.
Câu chuyện được
trích từ kho tàng khôn ngoan của người Ấn Ðộ trên đây có lẽ gợi lại cho chúng
ta lời của thánh Giacôbê tông đồ: "Ðức Tin không
có việc làm là một Ðức Tin chết". Vị linh đạo già trên đây
đã cảm thấy rét run là bởi vì sự ấm áp của thầy trò đang có với nhau chưa được
chia sẻ cho người khác. Ông chỉ cảm thấy thật sự ấm lòng, khi hơi ấm của sự
quây quần ấy được san sẻ cho người khác. Vị linh đạo này
là hình ảnh của đời sống Ðức Tin của chúng ta. Dù có sốt sắng bao nhiêu trong việc cầu nguyện,
trong các nghi thức phụng tự, nếu tâm hồn chúng ta không được nuôi dưỡng bằng lòng mến đối với tha nhân, thì hơi ấm của
lòng đạo đức nơi chúng ta chỉ là một thứ hơi ấm giả hiệu... Một Ðức Tin nhiệt
thành, một Ðức Tin có hơi ấm thật sự cần phải được nuôi dướng bằng lòng mến.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét