Phúc Âm : Lc 3,1-6
"Mọi người sẽ thấy ơn cứu độ của Thiên
Chúa". (Lc 3,6).
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Luca.
1 Năm
thứ mười lăm dưới triều hoàng đế Ti-bê-ri-ô, thời Phong-xi-ô Phi-la-tô làm tổng
trấn miền Giu-đê, Hê-rô-đê làm tiểu vương miền Ga-li-lê, người em là
Phi-líp-phê làm tiểu vương miền I-tu-rê và Tra-khô-nít, Ly-xa-ni-a làm tiểu
vương miền A-bi-lên, 2 Kha-nan
và Cai-pha làm thượng tế, có lời Thiên Chúa phán cùng con ông Da-ca-ri-a là ông
Gio-an trong hoang địa. 3 Ông
liền đi khắp vùng ven sông Gio-đan, rao giảng, kêu gọi người ta chịu phép rửa
tỏ lòng sám hối để được ơn tha tội, 4 như có lời
chép trong sách ngôn sứ I-sai-a rằng : Có tiếng người hô trong
hoang địa : hãy dọn sẵn con đường cho Đức Chúa, sửa lối cho thẳng để Người
đi. 5 Mọi
thung lũng, phải lấp cho đầy, mọi núi đồi, phải bạt cho thấp, khúc quanh co,
phải uốn cho ngay, đường lồi lõm, phải san cho phẳng. 6 Rồi
hết mọi người phàm sẽ thấy ơn cứu độ của Thiên Chúa.
Suy
niệm:
Con đường nội tâm
Bài
Tin Mừng mở đầu thật long trọng khi nêu tên tất cả những vị lãnh đạo cao cấp thời
đó. Từ Tibêriô, hoàng đế của đế quốc La mã, quyền uy phủ trên toàn thế giới thời
ấy, đến Philatô, tổng trấn, đại diện cho hoàng đế cai trị nước Do Thái. Từ Hêrôđê,
dù là bù nhìn, cai trị miền Bắc, đến em ông cai trị miền Nam. Từ Anna đến
Caipha cùng trong gia đình làm thượng tế nắm giữ quyền đạo Do Thái. Tên tuổi những
vị lãnh đạo cao cấp đầy quyền uy nói lên thực trạng của đất nước Do Thái thời đó:
bị nô lệ. Chính vì thế, hơn bao giờ hết người Do Thái mong chờ Đấng Cứu Thế đến
giải thoát dân Người. Chúa đã đến, không phải bằng con đường phô trương nhưng bằng
con đường nội tâm. Thánh Gioan Baotixita hôm nay khi kêu gọi mở đường cũng nhắm
đến con đường nội tâm. Chỉ những ai đi đường nội tâm mới gặp được Chúa. Qua lời
rao giảng của Thánh Gioan Tiền Hô, đường nội tâm có những đặc điểm sau:
Đường nội tâm đi trong
cô tịch. Thật lạ lùng. Một chương trình cứu thế
lớn lao như thế mà Chúa chẳng ngỏ lời với các vị lãnh đạo cao cấp uy quyền, nhưng
lại ngỏ với Thánh Gioan Baotixita. Một chương trình lớn lao như thế không khởi đầu
từ thủ đô đất nuớc nhưng lại phát xuất từ vùng hoang địa xa xôi. Thực ra Chúa vẫn
ngỏ lời với nhân loại. Nhưng tiếng Chúa nói âm thầm, sâu thẳm. Các vị lãnh đạo
cao cấp sống trong ồn ào của đô thị phồn hoa, bị tiếng thét gào của đam mê, dục
vọng, quyền lực lấn át, nên không nghe được tiếng Chúa. Thánh Gioan Baotixita
nghe được tiếng Chúa nhờ đi vào con đường cô tịch. Sống ẩn thân nơi hoang địa.
Chuyên chăm cầu nguyện trong tu viện. Bỏ ngoài tai tất cả những tiếng ồn ao thế
tục. Chỉ khao khát lắng nghe Lời Chúa. Nên đã gặp được Chúa và được biết chương
trình cứu độ của Chúa.
Đường nội tâm đi trong khiêm
nhường. Chúa là Đấng vô cùng khiêm nhường. Chỉ
những ai khiêm nhường mới gặp được Chúa. Các vị lãnh đạo uy quyền nói trên rất
tự mãn. Tự mãn vì quyền uy bao trùm khắp mặt đất. Tự mãn vì dinh thự đền đài
nguy nga. Tự mãn vì quần áo lụa sang trọng. Tự mãn yến tiệc linh đình. Thánh
Gioan Baotixita thật khiêm nhường. Khiêm nhường trong đời sống âm thầm nơi
hoang địa. Khiêm nhường trong tu viện đơn sơ. Khiêm nhường trong thực phẩm tự
nhiên rất đạm bạc: chỉ ăn châu chấu và mật ong rừng. Khiêm nhường trong trang
phục giản dị bằng da thú, chỉ có mục đích che thân. Khiêm nhường xưng mình chỉ
là tiếng kêu trong hoang địa. Nhờ thế đã gặp được Chúa, được Chúa tuyển chọn trở
thành người mở đường cho Chúa.
Đường nội tâm đi trong
chiến đấu. Không phải chiến đấu với người khác. Nhưng
chiến đấu với chính mình. Cuộc chiến đấu được Thánh Gioan Tiền Hô dùng lời tiên
tri Isaia diễn tả trong việc sửa chữa con đường. Con đường là tâm hồn. Sửa chữa
con đường vật chất tuy khó mà dễ. Sửa chữa con đường tâm hồn khó biết bao. Tâm
hồn có những núi đồi kiêu ngạo tự mãn. Để sửa chữa phải bạt núi đồi xuống. Phải
cắt đi một phần tâm hồn không phải dễ dàng. Tâm hồn có những khúc quanh co, để
uốn nắn lại phải vạt bớt chỗ quanh co. Gọt dũa tâm hồn đau đớn lắm. Từ bỏ mình
là một cuộc chiến khốc liệt. Thắng được mình khó hơn thắng vạn quân.
Đời
sống ta quá lo lắng bon chen nên thiếu chiều sâu nội tâm. Hôm nay ta hãy nghe lời
Thánh Gioan Tiền Hô dạy, biết ăn năn sám hối trở về với Chúa. Biết rửa sạch tội
lỗi. Biết đổi mới tâm hồn bằng cuộc sống đi vào nội tâm. Tìm những giờ phút
thanh vắng cô tịch để lắng nghe tiếng Chúa. Sống đơn sơ khiêm nhường để nên giống
Chúa. Muốn được như thế ta phải chiến đấu để từ bỏ ý riêng. Chúa đã đến ở đầu đường.
Ta chưa nhìn thấy chỉ vì con đường tâm hồn còn lồi lõm quanh co. khi nào ta cắt
bỏ được hết những lồi lõm quanh co trong tâm hồn, ta sẽ được thấy Chúa.
ĐTGM. Ngô
Quang Kiệt
Cầu nguyện:
Lạy Chúa Giêsu, hãy cho con thoát
ra khỏi tiếng ồn ào, huyên náo danh lợi, cám dỗ xác thịt, để nghe được tiếng
Thánh Gioan Tiền Hô kêu gọi canh tân đổi mới.
Lạy Mẹ Maria, xin dạy con biết ăn
năn, sám hối, cũng như khiêm nhường, vâng phục và phó thác noi gương Mẹ, để có
thể đón mừng Chúa đến.
Lẽ sống:
Hai
cánh cửa sổ
Từ
cánh cửa sổ nhìn vào thiên nhiên, người ta có thể có nhiều cái nhìn khác nhau về
cuộc sống.
Trong
một vở kịch của Samuel Beckett, một nhân vật đã kể lại như sau: "Tôi biết
có một tên chán đời lúc nào cũng nghĩ rằng ngày tận thế đang đến. Tôi thường đến
thăm hắn trong dưỡng trí viện. Tôi nắm tay hắn và dìu hắn đến bên cửa sổ. Tôi
nói với hắn: "Nhìn kìa, cả một cánh đồng bắp xanh tươi... Nhìn kìa, những
cánh bướm đang phất phới. Còn gì đẹp bằng!". Nhưng hắn gỡ tay tôi ra và trở
về góc phòng. Mặt mày hắn hớt hải tái mét. Tất cả những gì tôi chỉ cho hắn chỉ
là một đống tro tàn xám xịt".
Có
một cánh cửa sổ khác từ đó người ta chỉ có thể nhìn thấy cảnh đẹp mà thôi. Ðó
là cánh cửa sổ nhỏ tại một nhà nguyện ở phía Nam Ái Nhĩ Lan. Tất cả mọi cánh cửa
sổ trong nhà nguyện này đều được làm bằng kính trên đó có vẽ Ðức Kitô và các
môn đệ của Ngài. Duy chỉ có một cánh cửa sổ là không có hình vẽ. Xuyên qua tấm
kính trong suốt của cánh cửa sổ này, người ta có thể nhìn thấy một quang cảnh
thật tươi mát, đó là một cái hồ nước trong xanh nằm giữa những ngọn đồi cỏ lúc
nào cũng xanh tươi. Bên dưới cánh cửa sổ, người ta đọc được câu kinh thánh như
sau: "Trời cao tường thuật vinh quang Chúa. Thanh không kể ra sự nghiệp của
Ngài".
Câu
chuyện của hai cánh cửa sổ trên đây gợi lên cho chúng ta vần thơ: Hai người
cùng nhìn xuyên qua chấn song cửa của nhà tù. Một người chỉ thấy có bùn nhơ, một
người lại nhìn thấy những vì sao.
Mùa Vọng là thời gian của
hy vọng.
Chúng ta được mời gọi để
đặt tất cả tin tưởng, phó thác nơi Thiên Chúa. Thiên Chúa không bao giờ bỏ cuộc.
Thiên Chúa không bao giờ thất vọng về con người. Tiếp theo bao nhiêu vấp phạm
và phản bội của con người, Thiên Chúa vẫn đeo đuổi chương trình của Ngài. Người
vẫn tiếp tục yêu thương con người. Nơi hình ảnh đã hơn một lần hoen ố vì tội lỗi,
Thiên Chúa vẫn nhìn thấy phản chiếu vẻ đẹp cao sang của chính Ngài. Xuyên qua
cánh cửa sổ nhỏ của mỗi người, Thiên Chúa vẫn còn nhìn thấy cảnh đẹp của lòng
người.
Chúng ta cũng được mời
gọi để tiếp tục tin tưởng nơi con người. Dù thấp hèn tội lỗi đến đâu, dù hung
hãn độc ác đến đâu, mỗi một con người đều là hình ảnh cao vời của Thiên Chúa, mỗi
một con người đều xứng đáng để tiếp tục tin tưởng, được yêu thương.
Tin tưởng phó thác nơi
Thiên Chúa, tin yêu nơi con người, chúng ta cũng được mời gọi để không thất vọng
về chính bản thân. Ðau khổ có chồng chất, tội lỗi có ngập tràn, mỗi người chúng
ta vẫn là đối tượng của một tình yêu cá biệt... Thiên Chúa yêu thương tôi,
Thiên Chúa đang thực hiện cho tôi những gì là thiện hảo nhất: đó phải là tư tưởng
cơ bản hướng dẫn tất cả Mùa Vọng của chúng ta. Từ bên cánh cửa sổ của tâm hồn
nhìn vào cuộc đời, chúng ta hãy nhận ra những vì sao của hy vọng, những cánh đồng
xanh tươi của lạc quan.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét