PHÚC ÂM: Lc 1,39-45
"Bởi đâu mà tôi được ơn này, là Mẹ Thiên Chúa tôi đến viếng
thăm tôi". (Lc 1,43).
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Luca.
39 Hồi ấy, bà Ma-ri-a vội vã
lên đường, đến miền núi, vào một thành thuộc chi tộc Giu-đa. 40 Bà
vào nhà ông Da-ca-ri-a và chào hỏi bà Ê-li-sa-bét. 41 Bà Ê-li-sa-bét vừa nghe tiếng bà
Ma-ri-a chào, thì đứa con trong bụng nhảy lên, và bà được đầy tràn Thánh Thần, 42 liền
kêu lớn tiếng và nói rằng : "Em được chúc phúc hơn mọi người phụ nữ, và người
con em đang cưu mang cũng được chúc phúc. 43 Bởi đâu tôi được Thân Mẫu Chúa tôi đến với tôi
thế này ? 44
Vì này đây, tai tôi vừa nghe tiếng em chào, thì đứa con trong bụng đã nhảy lên
vui sướng. 45
Em thật có phúc, vì đã tin rằng Chúa sẽ thực hiện những gì Người đã nói với
em."
Suy niệm:
Bởi đâu
tôi được Mẹ Chúa viếng thăm
Với cuộc sống
con người, ai ai trong chúng ta cũng mang lấy tâm trạng muốn cho mình tích trữ được
nhiều thứ của cải: của cải vật chất và của cải tinh thần. Của cải vật chất như được
giàu sang, được uy quyền. Ai lại chẳng muốn được như câu nói mà người ta thường
đùa với nhau: "Ở
nhà Tây, ăn cơm Tàu, lấy vợ Nhật" và cuối cùng là "đám tang Việt
Nam".
Ở nhà Tây, vì tiện
nghi đầy đủ. Ai lại không khen các món ăn của Tàu nổi tiếng là ngon. Người đàn bà Nhật
chiều chuộng chồng mình không ai lại không cảm thấy không kính phục. Và đám
tang Việt Nam chúng ta với bao nhiêu nghi thức đầy cảm động gợi lên tâm tình của
người còn sống đối với người thân yêu đã khuất. Ai trong chúng ta lại chẳng muốn
được quyền uy, đi đâu có tiền hô hậu ủng, đưa đón rước sách, mọi người nhìn bằng
cặp mắt kính nể, thán phục.
Về của cải tinh
thần, ai lại không mơ ước trên phương diện nghệ thuật mình sáng tác, những bản
nhạc thời danh như Bach, Bethoven, Mozart, hoặc thành những khoa học gia nổi tiếng
về không gian chế ra bom B1-B2 và hỏa tiễn lên cung trăng đầu tiên như Volgra
người Ðức gốc Do Thái. Và biết bao nhiêu mơ ước, biết bao nhiêu tham vọng khác
nữa ở trong mỗi một con người nhỏ bé của chúng ta.
Ðó là tâm trạng
tâm lý thường tình của con người mà thôi. Nó không tốt mà cũng không xấu, khi
chủ ý đặt mục đích và phương tiện tốt thì nó tốt, còn khi chúng ta dùng để tự
kiêu, ngạo mạn và làm hại người khác thì nó xấu. Có một điều quan trọng nhất của người Kitô hữu
chúng ta đó là khi chúng ta xin đức tin cùng Hội Thánh trong ngày lãnh nhận Bí
Tích Rửa Tội, được rước Chúa vào trong tâm hồn, chúng ta khư khư giữ lấy Chúa
ích kỷ riêng cho mình, không mang Thiên Chúa đến cho người khác.
Thiên Chúa chúng
ta là một kho tàng vô giá, một kho tàng tích chứa tình yêu vô bờ bến, một kho
tàng tích chứa bình an thực sự, và là một kho tàng tích chứa sự khôn ngoan tuyệt
đối. Một kho tàng quí giá vô cùng như vậy thế mà chúng ta đã không biết lợi dụng
để mang đến cho mọi người, để rồi tha nhân không nhìn ra khuôn mặt Thiên Chúa
yêu thương qua cuộc sống của chúng ta. Vì thế, những người vấp ngã, những người
gặp hiểm nguy khó khăn trong cuộc sống, họ không gặp được Thiên Chúa bình an,
Thiên Chúa hy vọng và Thiên Chúa hạnh phúc. Những người hoang mang lạc lối trên
đường đời chúng ta đã không chỉ cho họ đến với Thiên Chúa là Ðấng thông minh,
khôn ngoan tuyệt vời. Thiên Chúa đau khổ biết bao khi chúng ta đã không mang
Chúa đến cho tha nhân.
Và hôm nay Chúa Giêsu muốn nói với
chúng ta qua gương mẫu Mẹ Maria, chính Mẹ đã nhận được diễm phúc mang Con Chúa
trong lòng, để rồi Mẹ đã vội vã lên đường mang Chúa đến cho người chị họ là bà
Isave. Nhờ đó, thánh Gioan Tẩy Giả nằm trong bụng mẹ cũng được chia sẻ niềm vui
ấy. Ðó là bài học quí hóa nhất cho cuộc sống chúng ta, người con cái của Thiên
Chúa đã nhận biết Chúa, đã mang Chúa trong tâm hồn, không ích kỷ giữ riêng Chúa
cho mình nhưng cùng chia sẻ niềm vui ơn cứu rỗi đó cho mọi người xung quanh.
Suy Niệm Phúc Âm Hằng Ngày
Sống Lời Chúa:
Cùng với Đức Kitô, chúng
ta hay ra đi đến với người khác. Cùng với Đức Kitô, chúng ta hãy biến mọi gặp gỡ hằng ngày thành những trao đổi của yêu thương, phục vụ, quên mình,
tha thứ và vui tươi.
Cầu nguyện:
Lạy Chúa Giêsu, như xưa Mẹ Maria đã đem Chúa đến cho
bà chị họ là bà Isave, thì nay xin Chúa cho chúng con luôn biết hăng say đem
Chúa đến cho mọi người qua cuộc sống hiền hòa, yêu thương, tha thứ trong niềm
tin yêu hy vọng và lạc quan, vì Chúa đến và vui thích ở giữa dân Người.
Lẽ sống:
Rạn nứt trong
tâm hồn
Một ông vua giàu
có nọ rất keo kiệt và hà khắc đối với thần dân. Thành ra, tất cả mọi người đều
oán ghét ông.
Một hôm ông ra lệnh
cho quan tể tướng tiến hành việc thu thuế hằng năm. Nhưng quan tể tướng cho biết:
"Năm nay mùa màng hư hại, dân chúng đang chết đói, họ không thể nào nộp
thuế được".
Nhưng nhà vua vẫn
một mực cho tiến hành việc thu thuế và yêu cầu quan tể tướng dùng tất cả tiền
thuế để sửa sang cung điện và nội thành. Quan tể tướng đi một vòng xung quanh
cung điện, nơi nào cũng có sự rạn nứt, nhưng sự rạn nứt sâu xa hơn vẫn là sự bất
mãn và ta thán của người dân.
Thế là, năm đó,
thay vì tiến hành lệnh của vua, quan tể tướng đã cho người đi khắp nơi và loan
báo như sau: "Năm nay, nhà vua miễn thuế cho tất cả mọi người". Nghe
thế, ai cũng vui mừng vỡ lở. Khắp nơi, tuy đói kém, ai ai cũng làm tiệc ăn mừng.
Trở lại triều
đình, quan tể tướng thông cáo với nhà vua rằng với số tiền thu thuế được, ông
đã cho làm những tu sửa cần thiết nhất.
Ngày hôm sau,
quan tể tướng mời nhà vua và đoàn tùy tùng đi tham quan một vòng xung quanh những
nơi mà ông báo cáo đã được tu sửa. Vừa ra khỏi cung điện, nhà vua đã được dân
chúng tung hô vạn tuế không dứt lời. Nhìn đám đông vui mừng phở lở, nhà vua mới
quay sang quan tể tướng để hỏi lý do của ngày hội này. Quan tể tướng mới giải
thích như sau: "Tâu bệ hạ, ngày lễ hôm nay được tổ chức là để đánh dấu những
tu sửa quan trọng trong cung điện. Trước khi tiến hành việc thu thuế, hạ thần
đã đi tham quan một vòng, hạ thần nhận thấy rằng những rạn nứt đáng kể nhất
không phải là những rạn nứt trên tường thành của cung điện mà chính là trong
lòng người dân. Người dân không thể vui mừng được vì từ bao lâu nay, họ không
còn thấy được lòng tốt nữa. Ðó là lý do đã khiến hạ thần tuyên bố miễn thuế cho
họ trong năm nay".
Nghe thế, nhà
vua mới sực tỉnh lại và nhận ra thái độ keo kiệt hà khắc của ông. Ông nhìn xuống
đám đông dân chúng đang hân hoan vẫy chào, lòng ông cảm thấy xúc động. Lần đầu
tiên, người ta thấy nụ cười của vui tươi và yêu thương nở trên môi ông.
Người Việt Nam
chúng ta có lẽ đã quá quen thuộc với hai chữ đổi mới. Năm kia qua tháng nọ, lúc
nào người ta cũng hô hào "đổi mới", nhưng đâu vẫn vào đó: đói khổ vẫn
còn đó, dốt nát vẫn còn đó, lạc hậu vẫn còn đó, tù đày khốn khổ vẫn còn đó...
Ðiều đó xem ra cũng dễ hiểu, người ta chỉ vá víu để hàn gắn những rạn nứt bên
ngoài, còn rạn nứt thâm sâu nhất là rạn nứt trong tâm hồn mình, thì người ta
không bao giờ nghĩ tới.
"Ðổi
mới"
là trọng tâm của
sứ điệp Kitô Giáo chúng ta. Khai mở sứ vị công khai của Ngài, Chúa
Giêsu đã kêu gọi: "Hãy hoán cải và tin vào Tin Mừng".
Sự hoán cải mà
Chúa Giêsu đề ra là hoán cải tâm hồn, hoán cải con tim, hoán cải tư duy, hoán cải
cái nhìn. Sự hoán cải ấy không phải là công việc của
một ngày, một tháng, một năm, mà là công trình của cả một cuộc đời. Bao lâu còn
mang lấy danh hiệu Kitô, thì bấy lâu người tín hữu vẫn còn được mời gọi để hoán
cải. Sự hoán cải ấy cũng không chỉ là cố gắng
riêng tư của người tín hữu mà là tác động của chính Chúa. Chính Ngài mới có thể
tác tạo cho con người một trái tim mới, một quả tim biết yêu thương. Sự đổi mới
mà người tín hữu Kitô không ngừng đeo đuổi trong cả cuộc sống của mình chính là
cuộc gặp gỡ kỳ diệu giữa những cố gắng riêng tư của mình và sự tác tạo của
Chúa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét