PHÚC ÂM: Mt 21,28-32
"Gioan đến và những kẻ tội lỗi tin ngài". (Mt 21,32).
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh
Matthêu.
28 Các ông nghĩ sao : Một người
kia có hai con trai. Ông ta đến nói với người thứ nhất: "Này con, hôm nay
con hãy đi làm vườn nho." 29 Nó đáp : "Con không muốn đâu !" Nhưng
sau đó, nó hối hận, nên lại đi. 30 Ông đến gặp người thứ hai, và cũng bảo như vậy.
Nó đáp : "Thưa ngài, con đây !" nhưng rồi lại không đi. 31 Trong
hai người con đó, ai đã thi hành ý muốn của người cha ?" Họ trả lời :
"Người thứ nhất." Đức Giê-su nói với họ : "Tôi bảo thật các ông
: những người thu thuế và những cô gái điếm vào Nước Thiên Chúa trước các ông. 32 Vì
ông Gio-an đã đến chỉ đường công chính cho các ông, mà các ông không tin ông ấy
; còn những người thu thuế và những cô gái điếm lại tin. Phần các ông, khi đã
thấy vậy rồi, các ông vẫn không chịu hối hận mà tin ông ấy."
Suy niệm:
Ví dụ
hai người con
Mùa đông năm
1982, một phản lực cơ Hoa kỳ bi chết máy đã đâm nhào xuống một dòng sông. Nhiều
hành khách sống sót chơi vơi giữa dòng sông giá lạnh. Giữa những người bộ hành
chứng kiến, một thanh niên bất chấp dòng nước lạnh đã phóng người xuống sông cứu
vớt một thiếu phụ đang chới với trên sóng nước. Hành động này khiến Tổng thống
Reagan tuyên dương anh là anh hùng dân tộc. Khi được hỏi lý do việc liều mạng sống,
anh trả lời: “tôi đã làm điều tôi phải làm”.
“Tôi đã làm điều
tôi phải làm”, lời giải thích trên cũng có thể là lời tuyên tín sống động của
những người không hề mang danh hiệu Kitô, nhưng có lẽ lại sống tinh thần Kitô một cách sâu xa hơn những người vỗ ngực xưng mình
là môn đệ Đức Kitô, nhưng cuộc sống lại hoàn toàn là một phản chứng.
Trong Tin mừng, Chúa Giêsu có lẽ muốn đề
cao những tín hữu vô danh ấy. Họ có thể là người chưa một lần nghe nói đến tên
Chúa. Chưa hề được chịu phép rửa, chưa hề đặt chân đến Nhà thờ; họ cũng có thể
là người ngoại đạo, vô thần, nguội lạnh, chống đạo, nhưng đời sống của họ được
dệt bằng những hy sinh, quên mình, phục vụ, tử tế, công bình; tôn giáo của họ,
nói như Đức Đạt lai Lạt Ma, chính là lòng tử tế.
Lời
Chúa hôn nay mời gọi chúng ta nhìn lại cuộc sống mình: có lẽ chúng ta
cũng giống như người con thứ hai: miệng thưa vâng, nhưng tay chân chúng ta
không muốn thực thi ý Chúa, miệng chúng ta cầu kinh, nhưng lòng trí và cuộc sống
lại xa Chúa.
Thiên Chúa đang đến trong từng phút giây
cuộc sống, đó phải là xác tín của chúng ta trong Mùa Vọng này. Và bởi vì Thiên
Chúa là Đấng đang có mặt và đang đến, cho nên mỗi phút giây, mỗi biến cố, mỗi gặp
gỡ đều phải dẫn tới mối tương quan thân tình với Thiên Chúa. Và như thế cả cuộc
sống chúng ta sẽ là lời kinh triền miên dâng lên Chúa.
Hãy để cho lời kinh chúng ta biến thành
hành động của phục vụ, hy sinh, liên đới, chia sẻ, và lúc đó trọn cuộc sống
chúng ta sẽ là tiếng xin vâng bất tận dâng lên Chúa.
Sống Lời Chúa:
Chúa Giêsu mời gọi tất cả
mọi người vào Nước Thiên Chúa. Nhưng muốn vào Nước Thiên Chúa, điều quan trọng
không phải là nói suông, mà là làm theo ý muốn của Thiên Chúa.
Cầu nguyện:
Lạy
Chúa Giêsu, xin đừng để con tự mãn, tưởng
mình không có gì cần phải sám hối cải thiện. Xin cho con luôn biết khiêm tốn đứng
vào hàng ngũ các tội nhân để luôn được tha thứ và nhận được nhiều hồng ân Chúa
ban.
Lẽ sống:
Xin một chút ánh sáng
Triết gia
Diogène nổi tiếng là người hạnh phúc nhất trên đời, thế nhưng cuộc sống của ông
lại rất đơn sơ nghèo nàn. Ông sống trong một cái thùng, ngày ngày nằm đọc sách
nhờ ánh sáng qua lỗ hỏng ở vách thùng. Cơ nghiệp của ông vỏn vẹn chỉ có một cái
bát gỗ dùng để múc nước sông mà uống. Thế nhưng, một hôm ra sông để lấy nước,
ông thấy có một em bé chăn cừu dùng hai tay để vục nước mà uống. Thế là ông ném
cái bát đi và từ đó chỉ dùng tay mà uống nước.
Vua Hy Lạp nghe
biết ông là người hạnh phúc nhất đời bèn tìm đến tận nơi để thăm. Thấy ông đang
nằm đọc sách, nhà vua lại gần để hỏi xem ông có cần gì không. Diogène không trả
lời. Nhà vua hỏi vặn nhiều lần, ông điềm tĩnh trả lời như sau: "Hạ thần chỉ
xin bệ hạ một điều và chỉ một điều mà thôi: xin bệ hạ tránh ra để hạ thần có đủ
ánh sáng mà đọc sách". Diogène đã đuổi khéo nhà vua vì sợ bị sa
vào tròng danh lợi mà mất cái niềm vui thảnh thơi trong cuộc đời thanh bần đơn
sơ. Ai trong chúng ta cũng muốn giàu có. Thế
nhưng giàu có không hẳn đem lại hạnh phúc thật sự cho chúng ta. Chỉ có những ai
có tinh thần nghèo khó, chỉ có những ai không coi tiền của như cứu cánh của cuộc
đời, những người đó mới thực sự có hạnh phúc.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét