PHÚC ÂM: Mt 14, 22-36
"Tin tưởng vào Chúa".
Tin
Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Matthêu.
Sau
khi dân chúng được ăn no nê, Đức Giêsu liền bắt các môn đệ xuống thuyền qua bờ
bên kia trước, trong lúc Người giải tán dân chúng. Giải tán họ xong, Người lên
núi riêng một mình mà cầu nguyện. Tối đến Người vẫn ở đó một mình. Còn chiếc
thuyền thì đã ra xa bờ đến cả cây số, bị sóng đánh vì ngược gió. Vào khoảng
canh tư, Người đi trên mặt biển mà đến với các môn đệ. Thấy Người đi trên mặt
biển, các ông hoảng hốt bảo nhau: “Ma đấy!”, và sợ hãi la lên. Đức Giêsu liền bảo
các ông: “Cứ yên tâm, chính Thầy đây, đừng sợ!” Ông Phêrô liền thưa với Người:
“Thưa Ngài, nếu quả là Ngài, thì xin truyền cho con đi trên mặt nước mà đến với
Ngài”. Đức Giêsu bảo ông: “Cứ đến!” Ông Phêrô từ thuyền bước xuống, đi trên mặt
nước, và đến với Đức Giêsu. Nhưng thấy gió thổi thì ông đâm sợ, và khi bắt đầu
chìm, ông la lên: “Thưa Ngài, xin cứu con với!” Đức Giêsu liền đưa tay nắm lấy
ông và nói: “Hỡi kẻ kém lòng tin! Sao lại hoài nghi?” Khi thầy trò đã lên thuyền,
thì gió lặng. Những kẻ ở trong thuyền bái lạy Người và nói: “Quả thật Ngài là
Con Thiên Chúa!”
Khi qua biển rồi, thầy trò lên đất liền,
vào Ghennêxarét. Dân địa phương nhận ra Đức Giêsu, liền tung tin ra khắp vùng,
và người ta đem tất cả những kẻ đau ốm đến với Người. Họ nài xin Người cho họ
chỉ sờ vào tua áo choàng của Người thôi, và ai đã sờ vào thì đều được cứu chữa.
Suy niệm:
Trong
cuộc sống, nơi xã hội hôm nay luôn có những bất trắc. Nào là chuyện "cá lớn
nuốt cá bé"; hay "ma mới bắt nạt ma cũ"; hoặc "chân lý thuộc
về kẻ mạnh". Một xã hội như thế, người ta lấy thước đo để đánh giá vấn đề,
sự kiện... dựa vào tiền và quyền... Vì thế, không lạ gì khi vẫn còn đó tình trạng
áp bức, bất công với người lương thiện và thấp cổ bé họng!
Đứng
trước thực trạng ấy, chúng ta không thể không đặt ra câu hỏi: "Thiên Chúa ở
đâu?"; "Ngài có thực sự hiện hữu không?"; "Nếu có, tại sao
lại có chuyện con người thay Trời hành đạo như vậy?".
Hôm
nay, bài Tin Mừng tường thuật việc các môn đệ đang trên thuyền để đi sang bờ
bên kia. Trong lúc các ông trèo thuyền ra xa, thì gió lớn nổi lên, khiến các
ông lo sợ. Đúng lúc đó, Đức Giêsu hiện đến mà các ông không nhận ra Ngài. Vì thế,
trong cơn hốt hoảng, các ông đã la lên: "Ma
đấy". Thấy vậy, Ngài đã trấn an các ông và nói: "Cứ yên tâm, chính Thầy đây, đừng sợ!". Tuy nhiên, chưa
tin và vẫn còn nghi ngờ, nên Phêrô đã thử liều một phen mang tính thách thức: "Thưa Ngài, nếu quả là Ngài, thì xin
truyền cho con đi trên mặt nước mà đến với Ngài".
Sự
kiện Đức Giêsu đi trên mặt biển để đến với các môn đệ và việc cho Phêrô đi trên
mặt nước với Ngài giúp cho chúng ta hiểu rằng: Chúa vẫn luôn còn đó trong cuộc đời.
Mọi khó khăn thử thách, Ngài luôn có mặt, chỉ có điều chúng ta có một đức tin đủ
mạnh để vượt qua mọi khó khăn và có đủ độ nhạy bén để nhận ra Ngài hay không mà
thôi!
Hôm
nay, phụng vụ Giáo Hội mừng kính cha thánh Gioan Maria Vianney linh mục, bổn mạng
các cha xứ. Thánh nhân là người đã thể hiện niềm tin của mình vào Thiên Chúa
cách tuyệt đối và có một đời sống khiêm nhường thẳm sâu, nên ngài đã luôn nhận
ra Chúa hiện diện trong cuộc đời mình mọi nơi, mọi lúc. Vì thế, khi bị vị giáo
sư mắng: "Vianney, anh dốt đặc như
con lừa. Với một con lừa như anh, Giáo Hội hy vọng làm nên trò trống gì?".
Nhưng vì ý thức sự bất toàn của mình, Vianney đã khiêm tốn, bình tĩnh trả lời: "Thưa thầy, ngày xưa Samson chỉ dùng một
cái xương con lừa mà đánh bại 3 ngàn quân Philitinh. Vậy với cả một con lừa
này, Thiên Chúa không làm được việc gì sao?".
Quả
thật, niềm tin của thánh nhân đã được Chúa chúc phúc và dành tặng cho ngài một
món quà vô cùng quý giá, đó là các linh hồn. Từ một xứ đạo khô khan, biếng
nhác, không tha thiết việc đạo nghĩa, lại càng không thích sự hiện diện của các
linh mục... Tuy nhiên, nhờ đời sống cầu nguyện, đạo đức và hy sinh của thánh
nhân, họ đã xưng tội, bỏ đàng tội lỗi để trở về với Chúa và sống với nhau trong
tình huynh đệ.
Thật
vậy, không có việc gì mà Thiên Chúa không làm được. Chỉ có điều chúng ta có tin
hay không, hoặc qua các biến cố đó, chúng ta có khám phá ra thánh ý của Thiên
Chúa và thi hành hay chỉ ngồi đó để than thân trách phận, nghi ngờ, và thậm chí
chỉ trích cả Thiên Chúa...?
Sứ
điệp Lời Chúa và cuộc đời của cha thánh Gioan Maria Vianney dạy cho chúng ta
bài học: nếu có niềm tin và tín thác vào Chúa trong sự khiên tốn thì sẽ được
Chúa thương.
Mong
sao trong mọi hoàn cảnh, chúng ta hãy nhớ đến câu nói của Đức Giêsu khi xưa: "Cứ yên tâm, chính Thầy đây, đừng sợ!".
Lạy
Chúa Giêsu, cuộc đời của chúng con nhiều khi hoang mang và sợ hãi chẳng kém các
môn đệ của Chúa là bao. Nhưng như các môn đệ, các ngài đã tin vào Chúa và được
Chúa cứu, thì xin cũng ban thêm đức tin cho chúng con, để chúng con cũng được
Chúa thương như các môn đệ khi xưa.
Sống Lời Chúa:
+
Đức Giê-su liền bảo các ông: “Cứ yên tâm,
chính Thầy đây, đừng sợ.” (Mt 14,27)
+
Khi người ta không tin ở lòng tốt của con người, thì làm sao có thể tin tưởng ở
lòng tốt của Thiên Chúa?
+
Là hình ảnh của Chúa chúng ta phải biết chạnh lòng thương xót anh em.
Cầu
nguyện:
Lạy Chúa, cuộc đời của chúng con
nhiều khi hoang mang và sợ hãi chẳng kém các môn đệ của Chúa là bao. Nhưng như
các môn đệ, các ngài đã tin vào Chúa và được Chúa cứu, thì xin cũng ban thêm đức
tin cho chúng con, để chúng con cũng được Chúa thương như các môn đệ khi xưa.
Lẽ sống:
Sức
mạnh Của Thiên Chúa
Ðược
biết đến và được yêu mến như cha sở họ Ars, cha Gioan Maria Vianney, vị thánh
được giáo hội mừng kính hôm nay, là một trong những người làm chứng về lời
thánh Phaolô đã nói: "Thiên Chúa đã chọn những người không ra gì, để làm rối
loạn những người mạnh mẽ".
Năm
1815, thầy Gioan được truyền chức linh mục.
Sau
ba năm tập sự dưới sự hướng dẫn của cha Balley, cha Gioan được chỉ định đến xứ
Ars. Trên đường đi nhận họ đạo, khi đi đến khúc đường chật hẹp, cỏ mọc ngụp đầu
người, giữa lúc không còn biết hướng đi, cha Gioan đã dừng lại hỏi cậu bé mười
tuổi tên Anton đang chăn cừu gần đấy. Cậu bé lịch sự chỉ lối cho cha.
Ngày
nay tại nơi đây, dân làng Ars đã dựng một tượng đài để kỷ niệm cuộc gặp gỡ này,
gồm có tượng đồng diễn tả thánh Gioan Vianney đang đứng trò chuyện với cậu
Anton, một tay ngài đặt lên vai cậu, một tay chỉ lên trời. Dưới chân tượng, người
ta ghi câu cám ơn của thánh nhân: "Cám ơn con đã chỉ cho cha đường đi tới
Ars. Rồi đây, cha sẽ chỉ cho con đường về Thiên Ðàng".
Thực
ra, cha Gioan đã không những giữ lời mình đã hứa chỉ đường cho một mình em
Anton về quê Trời mà thôi, nhưng cho cả giáo xứ Ars và trăm ngàn người khác từ
khắp nơi kéo đến hành hương, để được xưng tội và được hướng dẫn trở về đường
ngay nẻo chính.
Ý
thức bổn phận của linh mục là dấn thân phục vụ cho đàn chiên, cha Gioan đã hoạch
định cho mình một chương trình sống, một chương trình chúng ta có thể gói gém
vào ba hoạt động chính sau đây: Nếp sống khắc khổ hy sinh, tôn sùng Phép Thánh
Thể và thi hành việc mục vụ qua lời giảng dạy cũng như trong tòa Giải Tội.
Ðể
thi hành việc mục vụ, cha Gioan đã cho tha nhân thời giờ của mình: Mỗi ngày cha
chỉ dùng 2 hay 3 giờ để nghỉ ngơi lấy sức. Giờ còn lại cha dùng để cầu nguyện
và giải tội.
Quỳ
lâu trong nhà thờ vào lúc canh khuya, cha Gioan duyệt lại trước Thánh Thể hoàn
cảnh của tất cả 230 tín hữu trong họ đạo Ars, từng người một, từng nhu cầu của
mỗi người.
Ngoài
ra, mỗi ngày vào mùa đông lạnh lẽo, cha Gioan giải tội trung bình khoảng 11 hay
12 tiếng đồng hồ. Vào mùa hè, có khi ngài sử dụng đến 16 giờ để giao hòa các hối
nhân lại với Thiên Chúa.
Cha
Gioan thường gọi những giờ giải tội lâu dài này là "Giờ của Thiên
Chúa". Trong suốt 41 năm mục vụ, cha Gioan có dịp nghe những tội lỗi của
con người, những vấn đề, những khó khăn của trần gian. Ðể xoa dịu, mỗi sáng bước
lên bàn thờ dâng Thánh Lễ, cha mang theo hết mọi ý nguyện, mọi hoài bão cũng
như mọi yếu đuối, mọi lỗi lầm của toàn dân, để xin Thiên Chúa thanh luyện, cải
hóa. Qua đó, tòa giải tội trở nên như một giếng nước trong lành, nơi giáo dân đến
múc lấy Tình Thương Yêu của Thiên Chúa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét