PHÚC ÂM: Mt 18, 1-5. 10. 12-14
"Các con hãy coi chừng, đừng
khinh rẻ một ai trong những kẻ bé mọn này".
Tin
Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Matthêu.
Khi
ấy các môn đệ đến bên Chúa Giêsu mà hỏi: "Chớ thì ai là kẻ lớn nhất trong
Nước Trời?" Chúa Giêsu gọi một trẻ nhỏ lại, đặt nó giữa các ông mà phán rằng:
"Thật, Thầy bảo thật các con: nếu các con không hoá nên như trẻ nhỏ, các
con sẽ không được vào Nước Trời. Vậy ai hạ mình xuống như trẻ nhỏ này, người ấy
là kẻ lớn nhất trong Nước Trời.
"Và kẻ nào đón nhận một trẻ nhỏ như
thế này vì danh Thầy, tức là đón nhận Thầy. Các con hãy coi chừng, đừng khinh rẻ
một ai trong những kẻ bé mọn này, vì Thầy bảo các con, thiên thần của chúng
trên trời hằng chiêm ngưỡng thánh nhan Cha Ta, Đấng ngự trên trời.
"Các con nghĩ sao? Nếu ai có một trăm
con chiên mà lạc mất một con, thì người đó lại không bỏ chín mươi chín con trên
núi, để đi tìm con chiên lạc sao? Nếu người đó tìm được, Thầy bảo thật các con,
người đó sẽ vui mừng vì con chiên đó, hơn chín mươi chín con chiên không thất lạc.
Cũng vậy, Cha các con trên trời không muốn để một trong những kẻ bé mọn này phải
hư mất".
Suy niệm:
Trong xã hội hiện nay,
những chuyện như tranh dành quyền lực, hay "ma mới bắt nạt ma cũ"
đang diễn ra nhan nhản. Tuy nhiên, những chuyện này không phải không có trong
thời Đức Giêsu, vì thế, ta không lạ gì khi thấy các môn đệ lên tiếng hỏi Đức
Giêsu: "Ai là người lớn nhất trong Nước Trời?". Hồi hộp, mong mỏi chờ
đợi Đức Giêsu lên tiếng. Nhưng khi Ngài lên tiếng thì các ông té ngửa và chưng
hửng, bởi vì mưu ý của các ông đã bị lật đổ.
Nhân
đây, Đức Giêsu đã dạy cho các môn đệ bài học:
ü Điều
kiện cần để được vào Nước Trời: "Nếu
anh em không trở lại mà nên như trẻ em, thì sẽ chẳng được vào Nước Trời".
ü Điều
kiện đủ để là người lớn nhất trong Nước Trời: "Vậy ai tự hạ, coi mình như em nhỏ này, người ấy sẽ là người lớn
nhất Nước Trời".
Tại
sao vậy? Thưa! Bởi vì nên giống trẻ nhỏ thì: chân thành, không thù oán, không
giận giữ, không màng công danh và luôn phó thác mọi sự nơi cha mẹ chúng.
Như
vậy, Đức Giêsu muốn các môn đệ của mình phải mặc lấy những tâm tình đó để sẵn
sàng hy sinh, tự hạ và chấp nhận mọi sự vì Nước Trời. Trở nên người phục vụ
theo gương của chính Ngài là: "Đến
không phải để được phục vụ, nhưng là để phục vụ".
Hồi Đệ nhị thế chiến,
một trại tù của Đức Quốc xã có lệnh : “Các tù nhân có nhiệm vụ coi lẫn nhau. Nếu
một tù nhân nào trốn trại, thì sẽ có 10 tù nhân khác thế mạng!”
Một buổi sáng kia, khi kiểm điểm các
tù nhân, viên cai tù phát giác thiếu một người! Thế là tất cả các tù nhân hôm ấy
phải đứng hàng giờ phơi nắng ngoài sân! Mãi đến chiều, người sĩ quan Đức có
trách nhiệm nhà tù xuất hiện với bộ dạng giận dữ, tay chắp sau lưng, bước chân
chậm rãi trên đôi giày bốt-đờ-xô nện trên nền đá nghe “cộp, cộp!” Mắt ông trừng
trừng nhìn thẳng vào mặt từng người tù, thỉnh thoảng ông dừng lại chỉ vào một
người và buông lời cộc lốc : “Mày!” Cứ như thế ông đã chỉ đến người thứ 9, khi
ông dừng lại người tù xấu số thứ 10, thì anh tù bật khóc nức nở! Trong số tù
nhân có Linh mục Maximiliano Kolbe liền giơ tay xin phát biểu :
ü Xin ông cho tôi được chết thay
cho người này!
Viên sĩ quan quát :
ü Con heo Ba Lan kia, mày có điên
không?
Cha Maximiliano Kolbe ôn tồn đáp :
ü Thưa không, tôi là Linh mục chỉ
có một mình, anh này còn vợ con, cần được sống.
Trước sức mạnh của tình thương, viên
sĩ quan đứng lặng người trong giây lát, rồi buông lời :
ü Thuận.
Thế là cả 10 người “được chọn” bị đẩy
vào hầm cho chết đói! Trong hầm, cha Maximiliano Kolbe luôn ca hát và cầu nguyện,
cha đã cảm hóa được 9 người kia xin theo Đạo. Sau một tháng người ta mở cửa ngục
ra xem, thấy cha Maximiliano Kolbe vẫn sống bình an, và vui vẻ. Thấy vậy họ đã
chích cho ngài mũi thuốc kết liễu cuộc đời…!
Đức Giáo hoàng Gioan Phaolô II đã
phong Thánh cho ngài ngày 14-10-1982. Hôm đó cũng có gia đình anh tù được chết
thay tham dự!
Rõ ràng cha Kolbe đã đạt ba đòi hỏi
nơi người mục tử tốt :
ü Ngài
rất can đảm liều chết để cứu người anh em.
ü Ngài
đã sống Giới Răn Yêu của Đức Giêsu dạy : “Không có tình yêu nào cao quý hơn
tình yêu của người đã hy sinh mạng sống vì bạn hữu của mình !” (Ga 15,13).
ü Ngài
như trẻ thơ chỉ biết phó thác đời mình trong tay Chúa, không oán thù kẻ làm hại
mình!
Vậy
người mục tử làm thủ lãnh, làm lớn trong Hội Thánh phải tự tra xét lương tâm
mình : Có can đảm liều mạng vì sứ mệnh Chúa trao để kẻ dưới quyền được bênh đỡ,
được che chở? Thủ lãnh dù có nhiều bằng cấp, nhiều kiến thức, nhiều uy quyền mà
thiếu tinh thần can đảm liều mạng vì người mình phục vụ, thì cũng là đồ phế thải!
Có học hỏi tìm hiểu Lời Chúa không thua kém một người học sinh ngữ để làm thông
dịch viên cho ngoại quốc? Có hiền hòa làm ai cũng muốn đến gần khi như còn thơ
bé ai cũng thích bồng bế? Đức cha Giuse Nguyễn Tấn Tước nói: Có lần tôi mời một
bác sĩ đến nói chuyện với các chủng sinh, bác sĩ ấy dặn dò : “Tôi ước mong các thầy sau này được làm Linh
mục hay Giám mục thì ít là đừng đánh mất tinh thần của chủng sinh là dễ mến!”.
Sống Lời Chúa:
+
Trong cộng đoàn, sự ganh ghét nhau về địa vị, danh dự đã làm cho biết bao nhiêu
người khổ sở. Kẻ bị ganh ghét khổ, mà chính người ganh ghét cũng khổ. Sao chúng
ta không sống đơn sơ như những đứa trẻ trong gia đình: Cha mẹ đặt đâu là chúng
ta ở đó, cha mẹ bảo gì thì chúng ta làm đấy, không hề nghĩ ngợi so đo, chỉ nhằm
đến điều duy nhất là làm cho cha mẹ hài lòng.
+
Theo khuynh hướng tự nhiên, tôi thường khinh dễ những người kém hơn tôi (mà
Chúa Giêsu gọi là "những kẻ bé mọn"). Nay tôi đã nghe Chúa Giêsu bảo
rằng khinh họ là khinh Chúa, đón tiếp họ là đón tiếp Chúa. Tôi nghĩ sao?
+
“Vậy
ai tự hạ, coi mình như em nhỏ này, người ấy sẽ là người lớn nhất Nước Trời.”
(Mt 18,4)
+
Sứ điệp Lời Chúa hôm nay mời gọi chúng ta hãy mặc lấy tâm tình của trẻ thơ như
Đức Giêsu mong muốn. Được như thế, thế giới này sẽ không còn chiến tranh, hận
thù, nhưng biết sống vì người khác, yêu thương hết mọi người. Biết chấp nhận
thân phận yếu đuối để cần đến ơn Chúa và biết sống trong sự khiêm tốn, phó
thác.
Cầu
nguyện:
Lạy Chúa, xin cho con được yêu mến
Chúa tha thiết, xin cho con luôn sống khiêm nhường để xây dựng Thiên Đàng quanh
con và luôn sống trong tâm tình phó thác, và sẵn sàng dấn thân phục vụ anh chị
em để được hạnh phúc Nước Trời làm gia nghiệp.
Lẽ sống:
Món
Quà Vô Giá
Một
người đàn bà giàu có đang hấp hối trên giường bệnh. Trong tờ chúc thư để lại,
bà kể tên của tất cả mọi người thân thuộc và xa gần sẽ hưởng gia tài của bà.
Tuyệt nhiên, bà không hề đá động đến cô gái nghèo và trung thành hầu hạ bà từng
giây từng phút. Quà tặng duy nhất mà bà tặng cho cô đó là một thánh giá được bọc
thạch cao.
Cô
gái nhận lấy món quà nhưng lòng cô đầy cay đắng buồn phiền. Cô tự nghĩ: mình đã
trung thành phục vụ, hầu hạ sớm hôm để rồi chỉ được món quà không ra gì.
Không
còn đủ bình tĩnh để nuốt lấy từng giọt cay đắng, cô đã kéo thập giá xuống khỏi
tường và ném tung trên nền nhà. Cây thập giá vỡ tung và kìa, trước sự ngạc
nhiên của cô, tất cả những mảnh vụn thoát ra khỏi lớp vỏ thạch cao đều là những
viên kim cương óng ánh...
Cô gái chỉ có thể hiểu được lòng
tốt của người chủ khi cô nhận ra giá trị của món quà... Lắm khi Thiên Chúa cũng
gửi đến cho chúng ta những món quà được bao bọc bằng hình thù của thập giá. Sự
sần sù và dáng vẻ thê thảm của thập giá làm ta không thể hiểu được lòng tốt của
Thiên Chúa
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét