PHÚC ÂM: Mt 26,14-25
“Giuđa kẻ nộp Người cũng hỏi: Rápbi chẳng lẽ con sao?. Người trả lời:
Chính anh nói đó” (Mt 26,14-25)
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Mat-theu.
14 Bấy
giờ, một người trong Nhóm Mười Hai tên là Giu-đa Ít-ca-ri-ốt, đi gặp các thượng
tế 15 mà nói : "Tôi
nộp ông ấy cho quý vị, thì quý vị muốn cho tôi bao nhiêu." Họ quyết định
cho hắn ba mươi đồng bạc. 16 Từ
lúc đó, hắn cố tìm dịp thuận tiện để nộp Đức Giê-su.
17 Ngày thứ nhất trong tuần
bánh không men, các môn đệ đến thưa với Đức Giê-su : "Thầy muốn chúng con
dọn cho Thầy ăn lễ Vượt Qua ở đâu ?" 18 Người
bảo : "Các anh đi vào thành, đến nhà một người kia và nói với ông ấy :
"Thầy nhắn : thời của Thầy đã gần tới, Thầy sẽ đến nhà ông để ăn mừng lễ
Vượt Qua với các môn đệ của Thầy." 19 Các
môn đệ làm y như Đức Giê-su đã truyền, và dọn tiệc Vượt Qua.
20 Chiều
đến, Đức Giê-su vào bàn tiệc với mười hai môn đệ. 21 Đang bữa ăn, Người nói : "Thầy bảo
thật anh em, một người trong anh em sẽ nộp Thầy." 22 Các môn đệ buồn rầu quá sức, lần lượt
hỏi Người : "Thưa Ngài, chẳng lẽ con sao ?" 23 Người đáp : "Kẻ giơ tay chấm chung
một đĩa với Thầy, đó là kẻ nộp Thầy. 24 Đã
hẳn Con Người ra đi theo như lời đã chép về Người, nhưng khốn cho kẻ nào nộp Con
Người : thà nó đừng sinh ra thì hơn !" 25 Giu-đa,
kẻ nộp Người cũng hỏi : "Ráp-bi, chẳng lẽ con sao ?" Người trả lời :
"Chính anh nói đó !"
Suy niệm:
Thà nó
đừng sinh ra thì hơn
Ngày cuối
cùng bên cạnh các môn đệ, có rất nhiều những tình cảm vui buồn lẫn
lộn, có rất nhiều những phân vân lo lắng, có rất nhiều những ưu tư
hoạch định… Nói chung là những thao thức của Chúa Giêsu. Nhưng thao thức
làm cho Chúa đau xé con tim nhân tính của Ngài chính là: “Thầy bảo thật
anh em, một người trong anh em sẽ nộp Thầy” (Mt 26, 21). Câu
nói này làm cho “các môn đệ buồn rầu quá sức”. Quả thật đây là
chuyện động trời. Các môn đệ không thể ngờ một người cùng chia sẻ
buồn vui với Thầy, với anh em trong suốt 3 năm trời lại có thể đối xử
tệ bạc với Thầy như vậy. Chính Chúa Giêsu cũng đau đớn xác nhận: “Thà nó đừng sinh
ra thì hơn!” (Mt 26,24).
Đó không phải
chỉ là câu chuyện xảy ra cho một mình Giuđa cách đây hơn 2000 năm, mà
nỗi đau của Chúa vẫn còn âm ỉ, trái tim Chúa vẫn còn thao thức cho đến
tận bây giờ, khi có những người, trong đó có chính bản thân tôi vẫn
còn những lần phản bội Chúa. Mức độ không đến nỗi như Giuđa, nhưng ở
với Chúa bao lâu nay tôi vẫn ngấm ngầm ý đồ phản bội trong tư tưởng,
lời nói và việc làm. Nhiều khi đã thực sự phản bội Chúa khi không đi
theo đường lối Chúa. Tôi “đồng sàng nhưng dị mộng” với Chúa. Là con cái Chúa
nhưng tôi đã không sống đúng với tư cách một người con cái Chúa. Là
một gia trưởng, hiền mẫu nhưng tôi sống chưa đúng với một người chồng,
người cha, người vợ, người mẹ…
Hậu quả sẽ
thật tệ hại nếu tôi không nghe lời nhắc nhở của Chúa, của Hội thánh
và của những người xung quanh để quay trở về hiệp thông với Chúa. Có
lẽ Chúa cũng sẽ nói với tôi và những ai trong những lần sai lỗi mà
vẫn còn cố chấp: “Thà nó đừng sinh ra thì hơn”.
Sống Lời Chúa:
Câu trả lời của Đức Giêsu khẳng định như một
lời quyết đóan, nhưng vì những đam mê tiền bạc mà Giuda không nhận ra lỗi lầm của
mình, Ngay lúc đó Đức Giêsu vẫn còn cho ông thời gian để sám hối và ăn năn.
Chính vì vật chất đã làm cho ông mờ mắt không nhận ra, ông còn nhẫn tâm cắt đứt
tình thấy trò qua việc nhẫn tâm bán thầy với giá 30 đồng. Cũng thế, trong việc
làm ăn buôn bán, tiền của vật chất có thể lối cuốn chúng
ta chống lại Thiên Chúa, dễ lỗi đức công bằng với tha nhân. Chúng ta hãy biết ăn
năn sám hối và nhìn nhận tội lỗi mình
Cầu nguyện:
Lạy
chúa Giêsu, xin cho con thấy được sự mù quáng trong các đam mê tội lỗi của con,
để con thức tỉnh mà khỏi “sa chước cám dỗ”.
Lẽ sống:
Cầu xin và cảm tạ
Một buổi sáng
kia, một cô giáo dạy vườn trẻ trưng một bình hoa thủy tiên tuyệt đẹp trên chiếc
bàn đặt ở giữa phòng. Khi các em bé nhỏ thơ ngây tung tăng tiến vào phòng học,
có một em tròn xoe đôi mắt nhìn ngắm những chiếc hoa màu vàng lợt và em nói với
cô giáo: "Có phải Chúa đã làm ra những bông này không, em muốn gọi dây nói
để cảm ơn Chúa đã cho chúng ta những cái bông đẹp".
Nếu đất với trời
được nối kết với nhau bằng dây điện thoại, thiết nghĩ Thiên Chúa sẽ phải đặt ra
hai đường dây: Một đường dây cho những kẻ cầu xin và một đường dây dành cho những
lời cám ơn. Và người ta sẽ thấy một đường điện thoại luôn luôn bận rộn. Trong
khi đường dây kia thỉnh thoảng mới được dùng đến như một chuyện ngụ ngôn kia
thuật lại như sau:
Hai Thiên thần
được sai xuống trần gian, một vị mang theo một chiếc giỏ. Họ chia tay nhau để
đi khắp hang cùng ngõ hẻm, đến nhà các người giàu có cũng như những kẻ nghèo khổ,
thăm các trẻ em cầu nguyện tại tư gia cũng như tất cả nam phụ lão ấu cầu nguyện
tại các nhà thờ.
Sau một thời gian,
hai Thiên thần gặp nhau đúng thời điểm đã hẹn để trở về trời. Chiếc giỏ của một
thiên thần nặng như chì, còn chiếc giỏ của Thiên Thần kia có vẻ nhẹ như đựng
toàn bông gòn.
"Ông mang
gì mà nặng thế?", một Thiên Thần hỏi. Thiên Thần mang giỏ nặng trả lời:
"Tôi được sai đến để thu nhận tất cả những lời cầu xin của nhân loại. Còn
ông, cái giỏ của ông xem ra nhẹ nhàng thế?".
"À, tôi được
sai đến để góp nhặt những lời cám ơn Thiên Chúa vì những ơn lành Ngài luôn ban
cho họ".
Sự thật về hai
cái cân nặng nhẹ của những lời cầu xin và những lời cám ơn trên cũng được bài
Tin Mừng về 10 người phong hủi được Chúa Giêsu chữa lành bệnh thuật lại như
sau: Một trong bọn họ thấy mình được làm sạch, bèn quay trở lại lớn tiếng ngợi
khen Thiên Chúa, rồi đến sấp mình dưới chân Chúa Giêsu và tạ ơn Người. Mà người
ấy lại là người xứ Samaria. Nhưng Chúa Giêsu phán rằng: "Chớ thì không phải cả 10 người được làm sạch
sao? Còn 9 người kia đâu? Sao không thấy ai trở lại tôn vinh Thiên Chúa mà chỉ
có người ngoại bang này?". Ðể sống trọn lời
Chúa, ước gì cuộc sống chúng ta được diễn ra hằng ngày theo lời khuyên sau đây:
Hãy chỗi dậy với
tâm hồn thư thái và hãy tạ ơn cho một ngày mới mình được yêu thương.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét