PHÚC ÂM: Ga 13,21-33.36-38
“Thầy chấm bánh đưa cho ai thì chính là kẻ ấy” (Ga 13,21)
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Gio-an.
21 Nói xong, Đức Giê-su cảm thấy tâm thần xao
xuyến. Người tuyên bố : "Thật, Thầy bảo thật anh em : có một người trong
anh em sẽ nộp Thầy." 22 Các môn đệ nhìn nhau, phân vân không biết Người
nói về ai. 23 Trong số các môn đệ, có một người được Đức Giê-su thương
mến. Ông đang dùng bữa, đầu tựa vào lòng Đức Giê-su. 24 Ông Si-môn Phê-rô làm hiệu cho ông ấy và bảo :
"Hỏi xem Thầy muốn nói về ai ?" 25 Ông này liền nghiêng mình vào ngực Đức
Giê-su và hỏi : "Thưa Thầy, ai vậy ?" 26 Đức Giê-su trả lời : "Thầy chấm bánh
đưa cho ai, thì chính là kẻ ấy." Rồi Người chấm một miếng bánh, trao cho
Giu-đa, con ông Si-môn Ít-ca-ri-ốt. 27 Y vừa ăn xong miếng bánh, Xa-tan liền nhập vào
y. Đức Giê-su bảo y : "Anh làm gì thì làm mau đi !" 28 Nhưng trong số các người đang dùng bữa,
không ai hiểu tại sao Người nói với y như thế. 29 Vì Giu-đa giữ túi tiền, nên có vài người
tưởng rằng Đức Giê-su nói với y : "Hãy mua những món cần dùng trong dịp
lễ", hoặc bảo y bố thí cho người nghèo. 30 Sau khi ăn miếng bánh, Giu-đa liền đi ra.
Lúc đó, trời đã tối.
31 Khi Giu-đa đi rồi, Đức Giê-su nói :
"Giờ đây, Con Người được tôn vinh, và Thiên Chúa cũng được tôn vinh nơi
Người. 32 Nếu Thiên Chúa được tôn vinh nơi Người, thì Thiên Chúa cũng
sẽ tôn vinh Người nơi chính mình, và Thiên Chúa sắp tôn vinh Người.
33 Hỡi anh em là những người con bé nhỏ của
Thầy, Thầy còn ở với anh em một ít lâu nữa thôi. Anh em sẽ tìm kiếm Thầy ;
nhưng như Thầy đã nói với người Do-thái : ' Nơi tôi đi, các người không thể đến
được ', bây giờ, Thầy cũng nói với anh eme như vậy.
36 Ông Si-môn Phê-rô nói với Đức Giê-su :
"Thưa Thầy, Thầy đi đâu vậy ?" Đức Giê-su trả lời : "Nơi Thầy
đi, bây giờ anh không thể theo đến được ; nhưng sau này anh sẽ đi
theo." 37 Ông Phê-rô thưa : "Thưa Thầy, sao con lại không thể đi
theo Thầy ngay bây giờ được ? Con sẽ thí mạng con vì Thầy !" 38 Đức Giê-su đáp : "Anh sẽ thí mạng vì
Thầy ư ? Thật, Thầy bảo thật cho anh biết : gà chưa gáy, anh đã chối Thầy ba
lần.
Suy niệm:
Sự vấp
ngã của Giuđa và Phêrô
Chúng ta chiêm
ngắm Chúa Giêsu và đi sâu vào tâm tư Chúa trong giây phút quan trọng này, có
hai đặc điểm quan trọng được nêu bật ở đây: Ngài là một vị Thiên Chúa nhập thể
làm người như chúng ta; là con người, Chúa Giêsu xúc động mạnh mẽ, tâm hồn xao
xuyến sâu xa trước cuộc Thương Khó sắp trải qua, trước sự không hiểu và sắp phản
bội của các đồ đệ, của Giuđa phản bội và của Phêrô tự phụ chối Chúa. Là một vị
Thiên Chúa, Chúa Giêsu ý thức rõ ràng điều sắp xảy ra cho mình và gọi đó là việc
tôn vinh Thiên Chúa. Giờ tử nạn là giờ tôn vinh, Thiên Chúa được tôn vinh,
chính Chúa được tôn vinh và con người được tôn vinh, được hòa giải với Thiên
Chúa, được lãnh nhận sự sống đời đời.
Nơi chương17 sau
đó, Chúa Giêsu nói rõ ra nội dung chính của việc tôn vinh này như sau: "Lạy Cha, giờ đã
đến, xin Cha tôn vinh con Cha để con Cha tôn vinh Cha theo quyền năng Cha đã
ban cho Người trên mọi phàm nhân, để Người ban sự sống đời đời cho tất cả những
ai Cha đã ban cho Người. Mà sự sống đời đời, đó là nhận biết Cha, Thiên Chúa
duy nhất và chân thật và nhận biết Ðấng Cha sai đến là Giêsu Kitô. Phần con,
con đã tôn vinh Cha ở dưới đất, khi hoàn tất công trình Cha đã giao cho con
làm". Chúa Giêsu ý thức rõ ràng về chương trình Thiên Chúa Cha
muốn thực hiện, Chúa muốn thực hiện điều đó cách hoàn hảo, nhưng đồng thời ý thức
rõ ràng điều tệ hại mà các môn đệ của Ngài đang liều sa vào. Giuđa sắp phản bội,
Phêrô sắp chối bỏ Ngài, nên Chúa xao xuyến sâu xa.
Nhưng tội lỗi của
con người không thể làm hư chương trình của Thiên Chúa. Cho đến tận cùng, Chúa
làm những gì có thể làm được để thức tỉnh người tội lỗi. Chúa hành xử với mỗi
người một cách khác nhau, ngấm ngầm, âm thầm với Giuđa và công khai với Phêrô.
Nhưng quyết định cuối cùng vẫn là quyết định tự do của con người. Giuđa mở tâm
hồn, đón nhận Satan, từ bỏ ánh sáng, tự ý bước vào trong tối tăm và càng ngày
càng lún sâu vào đó cho đến mức tuyệt vọng, vì trong tâm hồn ông không còn chút
tình yêu nào đối với Chúa nữa. Phêrô cũng sẽ sa ngã, nhưng tình yêu Chúa nơi
ông giúp ông ăn năn trở lại, bắt gặp cái nhìn của Chúa.
Sống Lời Chúa:
Ngày thứ ba tuần
thánh, khi đưa ra một Giuđa cứng lòng bướng bỉnh, tiến vào bóng đêm của phản bội,
của tội lỗi, Giáo Hội mời gọi chúng ta hãy tỉnh thức để chấp nhận lời cảnh tỉnh
và nhất là đón nhận những cử chỉ thân tình yêu thương của Chúa Giêsu, để bừng sống
dậy nhập đoàn những người đã và đang thực hiện một cuộc cách mạng tình thương
mà Ngài đã khởi xướng khi tuyên bố: “Không có tình yêu nào lớn hơn tình yêu hiến mạng sống vì bạn
hữu”, “Ta ban cho các con một điều răn mới là hãy yêu mến nhau như Ta đã yêu mến
các con”.
Cầu nguyện:
Lạy Chúa Giêsu, xin giúp con trở về cùng Chúa, đừng
bao giờ thất vọng về những lỗi lầm đã phạm, nhưng biết học lấy bài học của sự
sa ngã để tiến lên mãi.
Lẽ sống:
Trái tim, bộ óc
và cái lưỡi
Một ngày kia,
trái tim, bộ óc và cái lưỡi đồng ý với nhau là sẽ không bao giờ nói những lời
đơn sơ nhỏ bé nữa.
Trái tim phát biểu: "Những lời đơn
sơ nhỏ bé chỉ làm bận rộn ta thôi. Chúng làm cho ta trở nên yếu đuối. Sống
trong thời buổi này trái tim phải trở nên cứng rắn, cương quyết, chứ không thể
mềm nhũn dễ bị xúc động được".
Bộ óc biểu đồng
tình:
"Vâng, đúng
thế, thời buổi này chỉ có những tư tưởng cao siêu, những công thức tuyệt diệu,
những chương trình vĩ đại mới đáng cho bộ óc suy nghĩ tới. Những lời đơn sơ nhỏ
bé chỉ làm mất thời giờ, mà thời giờ là vàng bạc".
Cái lưỡi nghe
trái tim và bộ óc nói thế không khỏi hãnh diện và tự cảm thấy mình trở nên rất
quan trọng, mặc dù lưỡi chỉ là bộ phận bé nhỏ của thân thể, vì thế lưỡi cũng
hội ý: "Hai
anh quả thật đã đạt được tột đỉnh của sự khôn ngoan. Nếu hai anh nghĩ thế thì,
tôi sẽ chỉ nói những danh từ chuyên môn, những câu nói văn hoa bóng bẩy, những
bài diễn văn sâu sắc, hùng hồn".
Như đã đồng ý, kể
từ dạo ấy, trái tim chỉ gửi lên lưỡi những lời nói cứng cỏi, bộ óc chỉ sản xuất
và gửi xuống lưỡi những tư tưởng cao siêu và lưỡi sẽ không còn nói những lời
đơn sơ nhỏ bé nữa.
Với thời gian, mặt
đất trở nên tẻ lạnh như cảnh vật vào mùa đông: Không có lấy một chiếc lá xanh,
không còn một cánh hoa đồng nội và lòng người cũng trở nên chai đá như những thửa
ruộng khô cằn, nứt nẻ trong những tháng hè nóng bức.
Nhưng những ông
già, bà cả vẫn còn nhớ những lời đơn sơ nhỏ bé. Ðôi lúc miệng họ vô tình bật
phát nói ra chúng. Lúc đầu họ sợ bị bọn trẻ chê cười. Nhưng kìa, thay vì cười
chê, những lời nói đơn sơ nhỏ bé lại được truyền từ miệng này sang miệng khác,
từ bộ óc này đến bộ óc khác, từ trái tim này qua trái tim nọ. Cuối cùng, chúng
xuất phát như những chiếc hoa phá tan lớp tuyết giá lạnh để ngoi lên làm đẹp cuộc
đời.
Câu chuyện trên
không tiết lộ những lời đơn sơ nhỏ bé là gì, nhưng chúng ta có thể đoán: đó có
thể là hai chữ:
"Xin lỗi!", thốt lên để xin nhau sự tha thứ.
Hay đó là lời
chào vắn gọn: "Mạnh
giỏi không?" đồng nghĩa với câu hỏi: "Tôi có thể làm gì được cho anh cho chị
không?".
Nhất là hai tiếng
: "Cám
ơn!" thốt lên chân thành từ cửa miệng của những kẻ được giúp đỡ,
của những con người mang công ơn sinh thành dưỡng dục của cha mẹ, hay của những
vợ chồng trung tín chia sẻ với nhau những ngọt bùi, đắng cay của cuộc sống hoặc
của những người được bạn bè đỡ nâng sau những thất bại ê chề hay sau những lần
vấp ngã.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét