PHÚC ÂM: Ga 12,1-11
“Sao lại không bán dầu thơm đó mà lấy ba trăm đồng bạc mà cho người
nghèo” (Ga 12,5)
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Gio-an.
1 Sáu ngày trước lễ Vượt Qua, Đức Giê-su đến làng Bê-ta-ni-a, nơi
anh La-da-rô ở. Anh này đã được Người cho sống lại từ cõi chết. 2 Ở đó, người ta dọn bữa ăn tối thết đãi Đức Giê-su ; cô Mác-ta lo
hầu bàn, còn anh La-da-rô là một trong những kẻ cùng dự tiệc với Người. 3 Cô Ma-ri-a lấy một cân dầu thơm cam tùng nguyên chất và quý giá
xức chân Đức Giê-su, rồi lấy tóc mà lau. Cả nhà sực mùi thơm. 4 Một trong các môn đệ của Đức Giê-su là Giu-đa Ít-ca-ri-ốt, kẻ sẽ
nộp Người, liền nói : 5 "Sao lại không bán
dầu thơm đó lấy ba trăm quan tiền mà cho người nghèo ?" 6
Y nói thế, không phải vì
lo cho người nghèo, nhưng vì y là một tên ăn cắp : y giữ túi tiền và thường lấy
cho mình những gì người ta bỏ vào quỹ chung. 7 Đức Giê-su nói : "Hãy để cô ấy yên. Cô đã giữ dầu thơm này là
có ý dành cho ngày mai táng Thầy. 8 Thật vậy, người nghèo thì bên cạnh anh em lúc nào cũng có ; còn
Thầy, anh em không có mãi đâu."
9 Một đám đông người Do-thái biết Đức Giê-su đang ở đó. Họ tuôn đến,
không phải chỉ vì Đức Giê-su, nhưng còn để nhìn thấy anh La-da-rô, kẻ đã được
Người cho sống lại từ cõi chết. 10 Các thượng tế mới quyết định giết cả anh
La-da-rô nữa, 11 vì tại anh mà nhiều người Do-thái đã bỏ họ và tin vào Đức
Giê-su.
Suy niệm:
Yêu là
cho đi
Vào đầu tuần
thánh, Giáo Hội cũng nhắc đến hai người bạn của Chúa Giêsu, cũng như Della và
Jim, họ đã cho Chúa Giêsu tất cả những gì mình có. “Sáu ngày trước lễ Vượt Qua,
Chúa Giêsu đến làng Bêtania… Ở đó người ta thết tiệc Ngài. Có Marta phục dịch,
Lazarô là một trong những người đồng bàn với Ngài. Maria lấy bình bạch ngọc đựng
đầy dầu thơm xức lên chân Chúa Giêsu và lấy tóc mình mà lau chân Ngài”.
Một lần nữa, Tin
Mừng cho chúng ta gặp lại Marta và Maria. Tuy lần ghé trước Marta đã nghe Chúa
Giêsu nói chỉ có một việc cần đó là lắng nghe lời Chúa. Nhưng lần này, Marta cũng
chẳng đừng được, đã biết cuộc hội ngộ với Chúa Giêsu thành một yến tiệc, bởi lẽ
theo chị, nấu những món ăn thết đãi Chúa và các môn đệ là để tỏ lòng hiếu
khách, nhất là tỏ lòng biết ơn Chúa đã cải tử hoàn sinh cho Lazarô. Phần Maria
còn đi xa hơn: chị lấy dầu thơm hảo hạng xức chân Chúa và lấy tóc mình mà lau.
Qua cử chỉ ấy chúng ta thấy rõ chiều sâu mối tình của chị đối với Chúa Giêsu. Một
tình yêu không tính toán khiến chị sử dụng dầu thơm quý giá mà theo ước tính của
Giuđa có thể lên tới 300 đồng bạc tức 300 ngày công. Mối tình khiêm nhu, vì
theo tục lệ thời đó, chủ nhà hay bất cứ phần tử nào trong gia đình thường xức
thuốc thơm trên đầu người khách để tỏ lòng quí mến, nhưng Maria khiêm tốn nghĩ
mình chỉ đáng xức dầu thơm vào chân Thày thôi. Mối tình tự hạ, thể hiện qua việc lấy tóc mình để
lau chân Chúa. Chúa Giêsu chấp nhận cử chỉ nói lên lòng kính trọng, yêu thương của
Maria, cũng như vui lòng ngồi vào bàn tiệc do Marta khoản đãi.
Sống Lời Chúa:
Với mẫu gương
yêu mến của Marta và Maria đối với Chúa Giêsu, Giáo Hội mời gọi chúng ta mở rộng
tâm hồn để ôn lại, để chấp nhận và để đáp lại mối tình bao la của Thiên Chúa đã
thí ban người Con Một vì phần rỗi nhân loại, cũng như để đáp lại mối tình của
Chúa Giêsu đã sẵn lòng đón nhận cái chết ô nhục vì tình yêu đối với Chúa Cha và
đối với mỗi người chúng ta.
Cầu nguyện:
Lạy Chúa Giêsu, lời cảnh tỉnh của Chúa hôm nay giúp con
xét mình. Xin cho con khiêm tốn đến cùng Chúa. Xin cho con biết đặt Chúa trong đời
sống con. Xin Chúa giúp con hiểu và thực hành Lời Chúa dạy.
Lẽ sống:
Hãy đếm những vì
sao!
Trong cuốn truyện
thuộc loại tự thuật, một người cha ghi lại câu chuyện và những ý nghĩ sau đây:
Một đêm kia,
trong lúc đang đọc báo, tôi nghe đứa con gái bé nhỏ của tôi bảo: "Bố ơi,
con sẽ đếm xem trên trời có mấy ngôi sao". Sau đó, tôi nghe giọng nói êm đềm,
dễ mến của con tôi bắt đầu đếm: 1, 2, 3, 4... rồi tôi chú tâm vào việc đọc báo,
không còn để ý đến những tiếng đếm của nó nữa. Ðến khi đọc xong bài báo, tôi
chú ý lắng tai và nghe tiếng đứa con gái tôi vẫn tiếp tục đếm: 223, 224. Ðếm đến
đây nó ngừng lại quay sang tôi bảo: "Bố ơi, con không dè trên trời có nhiều
sao đến thế".
Nghe con bình luận
như trên, tôi chợt nhớ: Thỉnh thoảng tôi cũng thầm nói với Chúa: "Chúa ơi, để
con thử đếm xem con đã nhận lãnh bao nhiêu ơn lành Chúa ban".
Và càng đếm hình như trái tim tôi càng cảm thấy thổn thức, không phải vì âu sầu
nhưng vì bị nhiều hồng ân đè nặng. Và tôi cũng thường bật lên lời bình luận như
đứa con gái của tôi: "Lạy Chúa, con không dè đời con có nhiều ơn Chúa đến thế!"
Một trang nhật
ký kia cũng mang một nội dung tương tự như những tư tưởng trên: Nếu có ai đưa
tôi một đĩa đầy cát và bảo tôi tìm những mảnh sắt bé nhỏ nằm lẫn lộn trên cát,
thì với đôi mắt và những ngón tay, tôi khó có lòng tìm ra được những mảnh sắt ấy.
Nhưng với một thỏi nam châm tôi có thể dễ dàng và mau lẹ hút ra những vụn sắt
nhỏ li ti trộn lẫn trong cát.
Một trái tim vô
ân có thể so sánh với đôi mắt trần và những ngón tay vụng về của tôi mò mẫm
trên đống cát, không tìm ra những ơn lành Thiên Chúa ban. Nhưng với một trái tim biết ơn, có thể so sánh
với một thỏi nam châm, tôi có thể lướt nhanh qua mỗi giây phút của một ngày sống
và khám phá ra nhiều hồng ân của Thiên Chúa, với một sự khác biệt là những mảnh
sắt nhỏ trong đống cát của Thiên Chúa là những vật quý giá hơn vàng.
Nhiều người sống
hời hợt nên thấy cuộc đời cũng như những biến cố xảy ra hằng ngày và những cảnh
vật chung quanh mang toàn đen tối và vô giá trị như đất cát. Nhưng với những người
sống có chiều sâu, các biến cố, những vật chung quanh, dầu tầm thường nhỏ bé đến
đâu cũng là dịp để họ suy niệm và dâng lời cảm tạ: Một nụ hoa hồng chớm nở, những
tia nắng trinh nguyên của một buổi sáng đẹp trời, một cái bắt tay thông cảm, một
cử chỉ tha thứ, một sự giúp đỡ nho nhỏ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét