MỪNG CHÚA SỐNG LẠI
Phúc Âm : Ga 20, 1-9
“Ông Simon Phêrô theo sau
cũng đến nơi. Ông vào thấy trong mộ” (Ga 20, 1-9)
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Gio-an.
1 Sáng sớm ngày thứ nhất trong tuần, lúc trời còn
tối, bà Ma-ri-a Mác-đa-la đi đến mộ, thì thấy tảng đá đã lăn khỏi mộ. 2 Bà liền chạy về gặp ông Si-môn Phê-rô và người môn đệ Đức Giê-su
thương mến. Bà nói : "Người ta đã đem Chúa đi khỏi mộ ; và chúng tôi chẳng
biết họ để Người ở đâu."
3 Ông Phê-rô và môn đệ kia
liền đi ra mộ. 4 Cả hai người cùng chạy.
Nhưng môn đệ kia chạy mau hơn ông Phê-rô và đã tới mộ trước. 5 Ông cúi xuống và nhìn thấy những băng vải còn ở đó, nhưng không
vào. 6 Ông Si-môn Phê-rô theo sau cũng đến nơi. Ông vào
thẳng trong mộ, thấy những băng vải để ở đó, 7 và khăn che đầu Đức Giê-su. Khăn này không để lẫn với các băng
vải, nhưng cuốn lại, xếp riêng ra một nơi. 8 Bấy giờ người môn đệ kia, kẻ đã tới mộ trước, cũng đi vào. Ông đã
thấy và đã tin. 9 Thật vậy, trước đó, hai
ông chưa hiểu rằng : theo Kinh Thánh, Đức Giê-su phải trỗi dậy từ cõi
chết.
Suy
niệm:
Ngôi mộ trống
1. Sự kiện ngôi mộ trống:
Đức
Giêsu đã đi vào cõi chết của con người. Người ta đã chôn Ngài trong mộ đá,
nhưng rồi sáng ngày thứ nhất trong tuần, người ta không thấy xác Ngài nữa.
-
Bà Maria Mađalêna ra thăm mộ hoảng hốt kêu lên: người ta đã lấy xác Thầy rồi.
-
Hai môn đệ Phêrô và Gioan chạy ra mộ, nhưng thấy ngôi mộ đã mở toang. Nhìn vào
trong, thấy khăm liệm còn đó, Phêrô chẳng hiểu gì, còn Gioan đã thấy và tin.
Tại
sao cả ba, đứng trước cùng một sự kiện, mà kẻ tin, người lại không tin?
Đó
chính là tâm trạng của mỗi người đối với Chúa Giêsu.
2. Tâm trạng của Maria
Mađalêna và Gioan.
Khi
người thân của chúng ta chết, chúng ta thường không muốn chấp nhận sự ra đi của
họ. Chúng ta biết rằng họ đã chết, và chúng ta luôn cố gắng tạo ra một mối
tương quan nào đó với họ. Một trong những cách thông thường nhất là ra viếng mộ.
Ra viếng mộ với hy vọng làm vơi đi nỗi nhớ, nhưng chính việc ra viếng mộ lại
càng làm cho chúng ta thương nhớ người chết hơn, bởi vì, chính lúc đứng trước
ngôi mộ, lại là lúc, một lần nữa, chúng ta xác nhận rằng : người thân yêu của
chúng ta đã chết thật. Nghĩa là giữa chúng ta và họ, không còn mối liên hệ bình
thường như những người đang sống. Cũng vậy, ra viếng mộ, Maria cũng muốn cho
vơi đi nỗi nhớ, nhớ một người đã chết và Maria chỉ nghĩ đến thi thể của thầy
mình, nghĩa là bà đến đó để gặp một xác chết. Với tâm trạng đó, làm sao bà có
thể nghĩ đến chuyện Chúa sống lại được.
Quả
thật, đối với Maria Mađalêna, chết là nằm sâu trong lòng đất, chết là khép lại
tất cả, chết là chấm dứt tất cả và đàng sau cái chết là một bóng đêm dày đặc.
Nhưng
đối với Gioan, ngôi mộ đâu có mùi chết chóc, ngôi mộ đâu có hoang vu, ngôi mộ
đâu có trống rỗng, nhưng ngôi mộ đã được mở ra và Đức Giêsu đã phục sinh và bước
ra khỏi mồ.
3. Tâm trạng của Phêrô
và Gioan.
Còn
Phêrô, ông đang sợ hãi, ông đang sợ bị liên lụy, ông đang sợ bị bắt bớ. Ông chạy
ra ngôi mộ với tâm trạng đối phó. Với tâm trạng đó, làm sao ông có thể nghĩ đến
việc Chúa sống lại được.
Chính
vì vậy, Phêrô và Gioan, cả hai vào trong mộ, cả hai đều thấy khăn liệm, nhưng
Phêrô chẳng hiểu gì, còn Gioan "ông đã thấy và tin".Cũng với tâm tình
này
Quả
thực thánh Gioan đã yêu mến Chúa Giêsu. Tình yêu đó đã thể hiện ra bên ngòai,
nhất là trong những giây phút cuối cùng của Chúa Giêsu. Thánh Gioan đã theo
chân Chúa trên con đường khổ giá và là tông đồ duy nhất đứng dưới chân Thánh
Giá đến giây phút cuối cùng và chỉ trở về nhà với mẹ Maria sau khi đã chôn cất
Chúa Giêsu. Kinh nghiệm cho thấy, khi yêu ai thì ta luôn nghĩ đến người ấy,
luôn cảm thấy sự hiện diện của người ấy trong cuộc đời mình, cho dù hoàn cảnh
có bắt buộc phải xa nhau. Thánh Gioan luôn nhớ tới Chúa Giêsu, luôn nhớ đến những
lời giảng dạy của Thầy và hy vọng Thầy sẽ sống lại vì Thầy đã báo trước. Với
tâm tình này Gioan đã nhận ra Chúa sống lại. Ông đã thấy và tin. Amen
Lm Giuse Đỗ
Văn Thụy-TSVN
Cầu
nguyện:
Lạy Chúa Giêsu Phục Sinh, Chúa đã
chiến thắng ma quỷ, xin giúp chúng con chiến đấu với ma quỷ, để được sống một đời
sống mới trong ánh sáng của Chúa.
Lẽ sống:
Người
vỗ tay
Một
nữ văn sĩ kia thuật lại một kinh nghiệm như sau:
Mỗi
khi tôi bị thất vọng với những gì xảy ra trong cuộc sống, tôi thường để tâm hồn
lắng dịu và hồi tưởng về em bé mang tên Jamie Scott. Jamie mơ ước được đóng một
vai trong vở kịch được tổ chức hằng năm tại trường. Ðêm trình diễn vở kịch này
là một trong những biến cố quan trọng nhất trong các sinh hoạt của học đường. Mẹ
em Jamie cho tôi biết là em để hết tâm hồn vào vở kịch sắp được trình diễn, mặc
dầu bà sợ là Jamie sẽ không được chọn để đóng một vai trò nào.
Vào
ngày ủy ban phụ trách đêm văn nghệ cho biết quyết định của họ về việc chọn các
diễn viên, tôi theo mẹ Jamie đến trường đón em. Từ xa, chúng tôi đã thấy Jamie
chạy nhanh về phía chúng tôi với tất cả niềm vui và phấn khởi được diễn tả qua
gương mặt và nhất là qua đôi mắt chiếu sáng lên vẻ tự hào.
Sau
khi đã lấy lại bình tĩnh, Jamie đã nói những điều sau đây mà tôi luôn giữ trong
ký ức để làm bài học cho mình: "Mẹ ơi, trong đêm văn nghệ con được chọn để
vỗ tay tán thưởng và reo hò khuyến khích".
Câu
chuyện của nữ văn sĩ chấm dứt nửa vời, không một lời giải thích tại sao câu nói
của em bé đáng làm bài học cho mình. Nhưng một cách nào đó, câu chuyện trên đây
cũng hội tụ vào cùng một ý nghĩa với kinh nghiệm được Ðức Gioan 23 thuật lại
như sau:
Lúc
tôi mới được bầu làm Giáo Hoàng để lãnh đạo Giáo hội hoàn vũ, tôi rất lo lắng,
sợ hãi trước một trách vụ quá nặng nề. Nhưng một đêm kia, trong giấc ngủ, tôi
nghe một tiếng bảo tôi: "Gioan, đừng tự xem mình quá quan trọng".
Tôi đã đem áp dụng câu nói này, và từ dạo ấy, tôi ăn ngon, ngủ yên như trước
khi được chọn làm Giáo Hoàng.
"Mẹ
ơi, trong đêm văn nghệ con được chọn vỗ tay tán thưởng và reo hò khuyến
khích". "Gioan,
đừng tự xem mình quá quan trọng".
Có
lẽ hai câu nói và hai kinh nghiệm trên giúp chúng ta phần nào trong việc sống Lời
Chúa Giêsu: "Ai
hạ mình xuống sẽ được nhắc lên".
Khiêm nhượng là một đức
tính được Thiên Chúa yêu mến. Khác với tính tự cao, tự đại, có thể so sánh với
những ngọn đồi, đức khiêm nhượng giúp chúng ta đào sâu những trủng thấp để đón
nhận những hồng ân của Thiên Chúa, không thể dừng lại ở những ngọn đồi, nhưng
chảy xuống và đọng lại ở những trủng thấp dưới chân đồi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét