PHÚC ÂM: Mt 28, 8-15
“Chị em đừng sợ, về báo cho anh em của Thầy để họ đến Galilê, họ sẽ
được thấy Thầy ở đó” (Mt 28,10)
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Mat-theu.
8 Các
bà vội vã rời khỏi mộ, tuy sợ hãi nhưng cũng rất đỗi vui mừng, chạy về báo tin
cho môn đệ Đức Giê-su hay.
9 Bỗng Đức Giê-su đón gặp các bà và nói : "Chào chị em !"
Các bà tiến lại gần Người, ôm lấy chân, và bái lạy Người. 10 Bấy giờ, Đức Giê-su nói với các bà :
"Chị em đừng sợ ! Về báo cho anh em của Thầy để họ đến Ga-li-lê. Họ sẽ
được thấy Thầy ở đó."
11 Các bà đang đi, thì có mấy người trong đội lính
canh mồ vào thành báo cho các thượng tế biết mọi việc đã xảy ra. 12 Các thượng tế liền họp với các kỳ mục ;
sau khi bàn bạc, họ cho lính một số tiền lớn, 13 và bảo : "Các anh hãy nói như thế này
: Ban đêm đang lúc chúng tôi ngủ, các môn đệ của hắn đã đến lấy trộm xác. 14 Nếu sự việc này đến tai quan tổng trấn,
chính chúng tôi sẽ dàn xếp với quan và lo cho các anh được vô sự." 15 Lính đã nhận tiền và làm theo lời họ dạy.
Câu chuyện này được phổ biến giữa người Do-thái cho đến ngày nay.
Suy niệm:
Phép lạ Phục Sinh
Tin Mừng hôm
nay. Thánh Mátthêu là tác giả duy nhất đã so sánh thái độ của hai dạng chứng
nhân về việc Chúa phục sinh: một bên là những phụ nữ đã từng theo Chúa Giêsu,
và một bên là những lính canh mồ do các thượng tế và biệt phái sắp đặt.
Cả hai bên đều
nhận lãnh một sứ điệp: những phụ nữ được các thiên thần cổ võ đã lên đường loan báo
sứ điệp Phục Sinh cho các tông đồ.
Những lính canh mồ thoạt tiên cũng
nhận lãnh các sứ điệp như thế: họ đã chứng kiến một phép lạ, nhưng thay vì tuân
phục với đức tin, họ đã bóp méo và chối bỏ sự thật.
Một sự kiện nhưng
hai phản ứng: với sự tuân phục của đức tin, các phụ nữ đã đón nhận phép lạ và
trở thành sứ giả của Tin Mừng Phục Sinh; trong khi đó, với thái độ mù quáng và
khước từ, những lính canh mồ đem biến sự kiện thành một bôi nhọ phỉ báng.
Hai ngàn năm qua
và mãi mãi về sau, sứ điệp Phục Sinh vẫn tiếp tục được loan báo. Phép lạ Phục
Sinh vẫn mãi mãi tiếp diễn. Các Tông Ðồ và những phụ nữ được Chúa hiện ra có lẽ
diễm phúc hơn chúng ta. Thế nhưng, các ngài cũng không được trang bị hơn chúng
ta khi đứng trước việc Chúa sống lại và hiện ra. Những lính canh mồ cũng chứng
kiến các điều lạ lùng, nhưng với họ, những điều đó chưa phải là phép lạ.
Phép lạ thiết yếu
không phải là một việc phi thường, nhưng trước tiên là một gặp gỡ trong đức
tin. Chỉ trong đức tin, con người mới tin nhận phép lạ. Có phép lạ khi con người
thực thi thánh ý Chúa. Thiên Chúa vẫn tiếp tục thể hiện tình yêu của Ngài.
Thiên Chúa vẫn tiếp tục hiện diện và tác động trong lịch sử nhân loại. Nhưng chỉ
khi nào con người tin nhận và sống theo thánh ý Thiên Chúa, con người mới nhận
ra sự hiện diện và tình yêu của Ngài. Chúa Giêsu đã tuyên bố: "Phúc cho những
ai có tâm hồn trong sạch, vì họ sẽ được nhìn thấy Thiên Chúa".
Có tâm hồn trong sạch chính là để cho Chúa ngự, chính là chiều theo tư tưởng và
ý muốn của Ngài.
Sống Lời Chúa:
Nguyện xin ánh
sáng Chúa Kitô Phục Sinh soi sáng và hướng dẫn tâm tư hành động của chúng ta, để
trong mọi sự, chúng ta sống theo thánh ý Ngài, và như vậy, cảm nhận được phép lạ
của tình yêu Ngài trong từng phút giây của cuộc sống.
Cầu nguyện:
Lạy
Chúa Giêsu, xin cho chúng con được bắt chước các tông đồ cũng như các phụ nữ
nhiệt thành tìm kiếm Chúa trong yêu mến và hăm hở ra đi rao truyền tin vui Phục
Sinh của Chúa Kitô.
Lẽ sống:
Ðem lại một chút
bầu trời
Ngày kia, tại miền
Nam TrungQuốc, một em bé gái tiều tụy, đói rách và mang bệnh phong hủi bị dân
chúng sinh sống trong một làng nhỏ dùng gậy gộc và gạch đá xua đuổi ra khỏi nơi
chôn rau cắt rốn của mình.
Giữa cảnh hỗn loạn
ấy, một nhà truyền giáo xông ra ẵm em bé lên tay để bảo vệ em khỏi những trận
đòn và khỏi bị những viên gạch, những hòn đá ném bừa bãi vào tấm thân bé bỏng của
em.
Thấy có người
mang em bé đi, dân làng mới chịu rút lui, nhưng miệng vẫn còn gào thét:
"Phong hủi! Phong hủi!".
Với những dòng
nước mắt lăn tròn trên đôi má, lần này là những giọt nước mắt vui mừng chứ
không phải là những giọt lệ sầu đau, em bé hỏi vị cứu tinh của mình: "Tại
sao ông lại lo lắng cho tôi?". Nhà truyền giáo đáp lại: "Vì Ông Trời
đã tạo dựng cả hai chúng ta và cũng vì thế con sẽ là em bé gái của ta và ta sẽ
trở nên người anh của con".
Suy nghĩ hồi
lâu, em bé cất tiếng hỏi: "Con có thể làm gì để tỏ lòng biết ơn cứu giúp của
ông?". Nhà truyền giáo mỉm cười đáp: "Con hãy trao tặng lại cho những
kẻ khác tình yêu này càng nhiều càng tốt".
Kể từ ngày ấy
cho đến 3 năm sau khi em bé tắt hơi thở cuối cùng, em đã vui vẻ băng bó các vết
thương của các bệnh nhân khác, đút cơm cho họ và nhất là em tỏ ra dễ thương và
yêu mến tất cả mọi người trong trại. Lúc từ giã cõi đời, em bé chỉ lên tròn 11
tuổi và các bệnh nhân đã từng chung sống với em kháo láo với nhau: "Bầu trời
nhỏ bé của chúng ta đã về trời".
"Ngươi hãy yêu mến Chúa là Thiên Chúa
ngươi hết lòng, hết linh hồn, hết sức và hết trí khôn ngươi, và hãy thương mến
anh chị em như chính mình". Chúng ta cố gắng áp dụng luật trên với niềm
xác tín rằng: với những cử chỉ yêu thương nho nhỏ, với sự trao nhau một nụ cười,
một lời thông cảm, một sự tha thứ, với những hành động chia cơm sẻ áo, dù chỉ
là một ly nước lã, với các lần thăm viếng các bệnh nhân: nấu cho họ tô canh,
chén cháo, quét nhà, giặt giũ quần áo cho họ v.v... là chúng ta mang một chút
thực tại Nước Trời đến trong xã hội trần thế.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét