PHÚC ÂM: Mt 15, 21-28
"Này bà, bà có lòng mạnh tin". (Mt 15,28)
Tin
Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Mattheu
21 Ra khỏi đó, Đức Giê-su lui về miền Tia và
Xi-đôn, 22 thì này có một người đàn bà Ca-na-an, ở miền ấy đi ra, kêu lên
rằng : "Lạy Ngài là con vua Đa-vít, xin dủ lòng thương tôi ! Đứa con gái
tôi bị quỷ ám khổ sở lắm !" 23 Nhưng Người không đáp lại một lời.
Các môn đệ lại gần xin với Người rằng :
"Xin Thầy bảo bà ấy về đi, vì bà ấy cứ theo sau chúng ta mà kêu mãi
!" 24 Người đáp : "Thầy chỉ được sai đến với những con chiên
lạc của nhà Ít-ra-en mà thôi." 25 Bà ấy đến bái lạy mà thưa Người rằng :
"Lạy Ngài, xin cứu giúp tôi !" 26 Người đáp : "Không nên lấy bánh dành
cho con cái mà ném cho lũ chó con." 27 Bà ấy nói : "Thưa Ngài, đúng thế,
nhưng mà lũ chó con cũng được ăn những mảnh vụn trên bàn chủ rơi
xuống." 28 Bấy giờ Đức Giê-su đáp : "Này bà, lòng tin của bà mạnh
thật. Bà muốn sao thì sẽ được vậy." Từ giờ đó, con gái bà được khỏi.
Suy niệm:
Sống
niềm tin
Trong Tin Mừng
hôm nay, Chúa Giêsu đề cao lòng tin của người đàn bà xứ Canaan, tức là một người
ngoại giáo. Một trong những điều hẳn sẽ làm chúng ta ngỡ ngàng, đó là trên
Thiên đàng, chúng ta sẽ gặp gỡ những người chúng ta chưa từng quen biết, ngay cả
những người chưa một lần mang danh hiệu Kitô hay đặt chân đến nhà thờ.
Thời Chúa Giêsu,
có biết bao người ngoại giáo có lòng tin sâu sắc hơn cả những người Do thái. Trước
hết, tiên tri Isaia đã từng khiển trách lòng giả dối của người Do thái: "Dân này thờ Ta
ngoài môi miệng, nhưng lòng họ thì xa Ta". Thời Chúa Giêsu, có
biết bao người bị loại ra khỏi xã hội, bị đặt bên lề Ðền thờ, và có lẽ cũng
không hề thuộc toàn bộ lề luật của Môsê, nhưng lại có lòng sám hối và tin tưởng
sâu xa hơn. Nói với những người chỉ giữ đạo một cách hình thức, Chúa Giêsu đã cảnh
cáo: "Không
phải những ai nói: Lạy Chúa, lạy Chúa, là được vào Nước Trời; nhưng là những kẻ
thực thi ý Chúa".
Người đàn bà
Canaan có lẽ không hề biết đến lề luật Môsê, nhưng đã sống niềm tin của mình một
cách mãnh liệt. Lòng tin đó được thể hiện qua việc phó thác hoàn toàn vào quyền
năng của Chúa Giêsu. Trong tình thế hầu như tuyệt vọng, bà đã chạy đến với Chúa
Giêsu; sự van nài của bà cho thấy sự kiên nhẫn và lòng tin sắt đá của bà. Sự khác biệt cơ bản
giữa một người có niềm tin và một người không có niềm tin, không hệ tại ở danh
hiệu Kitô hay những thực hành đạo đức, mà chính là lòng tin. Tin vào sự hiện diện
quyền năng của Thiên Chúa trong cuộc sống, tin vào tình yêu vô biên của Ngài,
tin vào ý nghĩa của cuộc sống, tin vào tình người, đó là sắc thái chủ yếu của
người có niềm tin: chính trong niềm tin đó, con người gặp gỡ Chúa Giêsu.
Sống Lời Chúa:
Chúng ta có thể tượng tưởng người đàn bà sẽ
vui mừng biết bao hơn nữa khi lãnh nhận được ơn Chúa. Cuối đoạn đường gian nan
nhìn lại, chúng ta sẽ thấy rõ những giây phút Chúa xem ra im lặng là những giây
phút quí trọng vô cùng vì những im lặng và từ chối này của Chúa giúp đức tin của
chúng ta được trưởng thành. Khi đi qua đoạn đường gian nan, chúng ta có thể hiểu
được chương trình của Chúa dành cho cuộc đời mình. Thử hỏi, chúng ta còn đủ nghị
lực để đi qua đoạn đường nhiều gian nan thử thách hay không.
Lạy Chúa, xin thương ban cho tất cả những ai chọn theo Chúa có được
tâm hồn khiêm tốn để lãnh nhận những mầu nhiệm ân sủng của cuộc đời. Xin thương
nâng đỡ chúng con và củng cố đức tin cho chúng con.
Cầu nguyện:
Lạy
Chúa Giêsu, những lúc chúng con gặp chuyện buồn, chuyện không may, hay lúc
chúng con nghèo khổ... Chúng con đã trách Chúa không thương chúng con. Xin Chúa
tha thứ lầm lỗi cho chúng con và ban thêm lòng tin để chúng con luôn xác tín được
rằng: Thiên Chúa là Cha yêu thương thì không khi nào cho con cái mình điều gì xấu.
Ðể bất cứ trước nghịch cảnh nào, chúng con vẫn luôn được bình an và vui sống
trong tình yêu của Thiên Chúa.
Lẽ sống:
Dòng nước từ sa mạc
Có một người Ả Rập
nghèo nọ phải băng qua giữa sa mạc trong cơn đói khát và mệt lả. Tình cờ, người
đó bắt gặp một dòng suối. Với tất cả tấm lòng biết ơn, ông ta uống từng ngụm nước
và cảm thấy ngọt ngào khôn tả. Ông múc nước đổ vào bầu da cho đầy và tiếp tục
cuộc hành trình.
Sau nhiều ngày vất
vả, ông đã đến thủ đô Baghdad. Tìm đủ mọi cách để tiếp kiến với quan đầu tỉnh,
ông dâng kính cho quan tặng vật là chính bầu nước. Quan đầu tỉnh đón nhận món
quà một cách vui vẻ. Cho nước vào trong ly, ông uống cạn và cám ơn người Ả Rập,
đồng thời tưởng thưởng ông một cách quảng đại.
Những người hầu
cận cứ nghĩ thầm rằng đây là một thứ nước kỳ diệu nên ai cũng mong được nếm thử.
Nhưng quan đầu tỉnh nhất mực từ chối... Chờ cho người Ả Rập đi khuất, quan mới
giải thích về cử chỉ của mình. Nước để lâu trong bầu da đã trở nên rất bẩn và hôi
thối. Quan nghĩ rằng, nếu tất cả mọi người đều uống nước đó và đều tỏ ra khó chịu
trước mặt người Ả Rập, ông ta hẳn sẽ bị tổn thương...
Quà tặng cao quý
nhất mà người Ả Rập đã biếu cho quan đầu tỉnh chính là những giọt nước đã cứu sống
mình. Quan đầu tỉnh đã tặng cho ông món quà quý giá nhất bằng cách uống lấy nước
ông dâng biếu... Cuộc
đời sẽ đẹp biết bao nếu con người chỉ biết đối xử với nhau bằng những cử chỉ tế
nhị và thân ái. Một cử chỉ nhỏ mọn đến đâu, nhưng nếu được làm với tất cả yêu mến
sẽ không bao giờ qua đi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét