Thánh Đaminh, linh mục. Lễ nhớ.
Thánh
nhân sinh quãng năm 1170, tại Ca-lê-ru-ê-ga, Tây Ban Nha. Người học thần học tại
Pa-len-xi-a rồi làm kinh sĩ giáo phận Ốt-ma. Trước hết, người quy tụ một số phụ
nữ về sống tại Pơ-rô-vin-lơ (Pháp), theo một tu luật, rồi sau người lập Dòng
Anh Em Thuyết Giáo tại Tu-lu-dơ để đối lại lạc giáo Ca-tha. Chính người đã chiến
đấu với lạc giáo bằng lời giảng thuyết, bằng gương sáng và đã thu hoạch được kết
quả khả quan. Người muốn các anh em trong Dòng phải sống khất thực, và lời giảng
dạy phải xuất phát và được nuôi dưỡng bằng chiêm niệm. Người đã đặt trung tâm
Dòng ở Rôma trước khi qua đời ở Bô-lô-nha ngày 6 tháng 8 năm 1221.
PHÚC ÂM: Mt 17, 21-26
"Họ sẽ giết người, nhưng Người sẽ sống lại. Con cái thì được
miễn thuế" (Mt 17,23,26)
Tin
Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Mattheu
21 Giống quỷ này không chịu ra, nếu người ta
không ăn chay cầu nguyện."
22 Khi thầy trò tụ họp ở miền Ga-li-lê, Đức
Giê-su nói với các ông : "Con Người sắp bị nộp vào tay người đời, 23 họ sẽ giết chết Người, và ngày thứ ba Người sẽ
trỗi dậy." Các môn đệ buồn phiền lắm.
24 Khi thầy trò tới Ca-phác-na-um, thì những
người thu thuế cho đền thờ đến hỏi ông Phê-rô : "Thầy các ông không nộp
thuế sao ?" 25 Ông đáp : "Có chứ !" Ông về tới nhà, Đức Giê-su hỏi đón
ông : "Anh Si-môn, anh nghĩ sao ? Vua chúa trần gian bắt ai đóng sưu nộp
thuế ? Con cái mình hay người ngoài ?" 26 Ông Phê-rô đáp : "Thưa, người ngoài."
Đức Giê-su liền bảo : "Vậy thì con cái được miễn.
Suy niệm:
Theo
gương Chúa Giesu
Vào thời Chúa Giêsu, người Do thái không những
phải đóng thuế cho nhà nước tức là thuế dân sự, mà còn phải đóng thuế cho Ðền
thờ nữa: ngoại trừ đàn bà, các thiếu niên và các nô lệ, tất cả những ai từ 20
tuổi trở lên đều phải nộp thuế để bảo trì và tu sửa Ðền thờ Giêrusalem.
Câu chuyện trong Tin Mừng hôm nay xẩy ra
vào khoảng tháng 10, năm thứ hai cuộc đời rao giảng của Chúa Giêsu, tức là ít
lâu sau biến cố Chúa Giêsu biến hình trên núi Thabor. Chúa Giêsu và các môn đệ
trở lại Capharnaum, và ở đó, những người thu thuế đến yêu cầu Phêrô nộp thuế. Dĩ
nhiên là Phêrô sẵn sàng nộp thuế.
Chúa Giêsu muốn nói rằng xét về bản tính
Thiên Chúa, Ngài không phải nộp thuế; nhưng xét về bản tính loài người, Ngài
cũng tuân giữ việc nộp thuế cho Ðền thờ như bất cứ ai. Tuy nhiên, Ngài nộp thuế
bằng một phép lạ: Chúa Giêsu bảo Phêrô đi câu cá, bắt được con cá đầu tiên,
trong miệng có một đồng bạc, đủ để nộp thuế cho Ngài và cho Phêrô. Chúa không bảo
Giuđa xuất quĩ mà nộp, cũng không bảo các phụ nữ đạo đức dâng cúng, nhưng Ngài đã
làm phép lạ để các môn đệ tin vào quyền năng của Ngài.
Ðức Giêsu chính là Con Thiên Chúa. Ngài là
chủ đền thờ. Lẽ ra Ðức Giêsu không phải nộp thuế cho đền thờ. Nhưng việc Ðức
Giêsu nộp thuế chứng tỏ Ðức Giêsu chu toàn lề luật, sống khiêm nhường như mọi
người Do Thái bình thường.
Sống Lời Chúa:
Nếu ngày xưa, người Do thái có bổn phận nộp
thuế cho Ðền thờ để lo việc phụng sự Nhà Chúa, thì ngày nay trong Giáo Hội cũng
có những cách đóng góp hay dâng cúng, đó cũng là một việc thờ phượng và là một
sự chia sẻ cho những anh chị em nghèo khó. Chúng ta hãy nhận ra nét đặc biệt
trong nhân cách của Chúa, khi hòa nhập vào nếp sống cụ thể của những người đồng
thời với Ngài. Mầu nhiệm nhập thể đòi buộc Chúa phải chia sẻ trọn vẹn đời sống
con người. Ước gì chúng ta cũng biết noi gương Chúa, chấp nhận như hạt lúa mì rơi
xuống đất và chết đi để trổ sinh nhiều hoa trái tốt đẹp.
Cầu nguyện:
Lạy
Chúa Giêsu, Chúa muốn mỗi Kitô hữu phải làm việc với ơn ban của Chúa, nhờ đó sẽ
chu toàn nghĩa vụ của mình. Xin thương ban cho mọi người trong gia đình con
luôn biết làm việc với ơn ban của Chúa và chu toàn nghĩa vụ với xã hội. Xin cho
chúng con khám phá ra ý nghĩa của sự đau khổ và luôn biết kết hợp với ơn Chúa,
sẵn sàng đón nhận tất cả vì Chúa và vì Nước Trời.
Lẽ sống:
Vị thánh của kinh mân côi
Ðaminh, vị thánh
Giáo Hội mừng kính hôm nay, mở mắt chào đời năm 1170 bên Tây Ban Nha trong một
gia đình quý tộc, nhưng ngay từ nhỏ, Ðaminh đã tập quen sống hãm mình. Ngoài
ra, Ðaminh có tính khẳng khái, thích làm việc có hệ thống và chú ý đến việc
trau dồi kiến thức.
Khi làm linh mục,
rồi kinh sĩ, Ðaminh nổi bật về lòng ngay thẳng, hăng hái và tinh thần hy sinh.
Ngài cảm thấy như được Chúa gọi đi để loan báo Tin Mừng cho các bộ lạc bên nước
Nga, nhưng Ðức Innocentê thứ 3 lại cử ngài đến hoạt động tại Toulouse bên Pháp,
nơi những làn sóng lạc giáo đang làm lung niềm tin của nhiều người.
Ðaminh xác tín rằng:
Lời giảng dạy phải đi đôi với cuộc sống. Vì thế, ngài đã lập một hội dòng, quy
tụ các tu sĩ sống khó nghèo theo tinh thần Phúc Âm để có thể rao giảng, không
chỉ bằng lời nói mà bằng cả cuộc sống của mình. Chính Ðaminh đã là người đầu
tiên làm gương về nếp sống ấy bằng cách đi chân không, ngủ dưới đất, ăn chay và
sống bằng của bố thí.
Vào năm 1216, Ðức
Hônôriô thứ 3 đã phên chuẩn dòng do cha Ðaminh sámg lập mang tên "Dòng anh
em giảng thuyết" thưo quy luật của thánh Augustinô, tức là dòng Ðaminh
ngày nay. Thiên Chúa chỉ dành cho cha Ðaminh 5 năm vắn vỏi để chu toàn sứ mệnh
của người gieo giống. Suốt thời gian này ngài đã rảo qua các nước Pháp, Italia
và Tây Ban Nha để rao giảng và đã đưa nhiều người ly giáo trở về với Giáo Hội.
Trong suốt cuộc
sống, Ðaminh đã nêu cao gương hy sinh và cầu nguyện. Ngoài ra, ngài còn truyền
bá lòng sùng kính Ðức Maria và kinh Mân Côi, vì thế, ngài đã thành lập một dòng
nữ để giúp chị em sống theo tinh thần này.
Cha Ðaminh qua đời
tại Bologna bên italia ngày 06/8/1221 và chỉ 13 năm sau, vào năm 1234, Ðức
Gregoriô thứ 9 tôn phong ngài lên bậc hiển thánh.
Có một câu chuyện
thuật lại giấc mơ của thánh Ðaminh: Ngài thấy thế gian sắp bị án công thẳng của
Thiên Chúa luận phạt, nhưng được cứu thoát nhờ lời cầu bàu của Ðức Maria. Ðức Mẹ
chỉ cho Chúa Giêsu hai hình ảnh: một hình ảnh là chính Ðaminh và hình ảnh kia
là một người ăn mày quần áo rách tả tơi.
Ngày hôm sau,
trong lúc cầu nguyện trong nhà thờ, Ðaminh thấy người ăn mày trong mộng xuất hiện,
tiến đến gần, ôm chầm Ðaminh và nói: "Anh là người đồng hành với tôi. Nếu
chúng ta cùng sánh vai tiến bước, thì không quyền lực nào có thể thắng chúng
ta". Nhìn kỹ, Ðaminh nhận ra người ăn mày đó chính là Phanxicô thành
Assisi.
Cuộc gặp gỡ này
của hai vị sáng lập dòng vẫn được các tu sĩ Ðaminh và Phanxicô mừng mỗi năm.
Vào ngày lễ kính hai thánh nhân, họ cùng nhau dâng Thánh Lễ và sau đó ngồi vào
bàn để chia sẻ với nhau những tấm bánh và những lý tưởng đã làm cho Giáo Hội trở
nên phong phú trong việc sống theo tinh thần Phúc Âm trải qua 7 thế kỷ nay. Lý tưởng mà dòng
Ðaminh cũng như của các dòng khác không phải chỉ để chúng ta kính phục, nhưng
cũng là để chúng ta noi gương. Các tu sĩ là những người tự nguyện sống trọn những lời khuyên
của Phúc Âm qua ba lời khấn: khó nghèo, thanh tinh, vâng lời. Ðó cũng là ba
nhân đức mà mỗi người Kitô cũng phải thực hành tùy sức, tùy hoàn cảnh và địa vị
của mình.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét