PHÚC ÂM: Mt 19, 13-15
"Đừng ngăn cấm các trẻ nhỏ đến với Ta, vì Nước Trời là của những
người giống như chúng" (Mt 19,14)
Tin
Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Mattheu
13 Bấy giờ người ta dẫn trẻ em đến với Đức
Giê-su, để Người đặt tay trên chúng và cầu nguyện. Các môn đệ la rầy
chúng. 14 Nhưng Đức Giê-su nói : "Cứ để trẻ em đến với Thầy, đừng
ngăn cấm chúng, vì Nước Trời là của những ai giống như chúng." 15 Người đặt tay trên chúng, rồi đi khỏi nơi
đó.
Suy niệm:
Để trẻ
đến với Thầy
Khởi đầu chương
19, thánh Mátthêu cho biết Đức Giêsu nói về luật hôn nhân là một vợ một chồng,
chung thủy với nhau cho trọn đời, chỉ có cái chết mới lìa bỏ được nhau mà thôi.
Trung thành với điều đó thì mới có hy vọng được cứu độ.
Tiếp theo, hôm nay, Đức Giêsu muốn nói rõ hơn
về đặc tính ấy khi thấy một em bé được người ta bế đến để xin Ngài đặt tay và
chúc lành cho chúng. Các môn đệ tỏ vẻ không đồng ý vì coi đây là chuyện vớ vẩn.
Các ông nghĩ nên dành thời gian để Đức Giêsu nghỉ ngơi và làm những chuyện lớn
lao hơn. Mặt khác, các ông cũng không muốn bị quấy rầy bởi những chyện tầm thường,
nhỏ nhặt như vậy. Tuy nhiên, Đức Giêsu đã tỏ thái độ khác hoàn toàn với lối suy
nghĩ của các ông, nên Ngài đã nói "Cứ để trẻ em đến với Thầy, đừng ngăn cấm chúng, vì Nước
Trời thuộc về những ai giống như chúng".
Thật vậy, trẻ nhỏ thì đơn sơ, trong trắng và
thủy chung. Chúng luôn cần đến sự trợ giúp của người khác và thường nải nỉ xin
cha mẹ và những người lớn điều chúng muốn.
Sống Lời Chúa:
Việc Ðức Giêsu đón
nhận các trẻ em và đặt tay chúc lành cho chúng, qua đó biểu lộ tình thương và gần
gũi của Ðức Giêsu đối với các em. Ðức Giêsu yêu mến tinh thần đơn sơ, phó thác
và cho đó là điều kiện để được vào Nước Trời.
Ngày nay, chẳng
những con người đã không sống được tinh thần yêu thương đối với trẻ nhỏ, mà còn
độc ác cướp đi quyền sống, đánh mất nhân phẩm cao quí của các em qua nạn phá
thai, bạo hành, lợi dụng và buôn bán trẻ em...
Cầu nguyện:
Lạy
Chúa Giesu, xin cho chúng con luôn sống đơn sơ, tin tưởng cậy trông vào Chúa.
Xin Chúa dạy cho chúng con biết làm gương sáng cho các em trong lời nói, việc
làm. Xin đừng để chúng con vì danh lợi mà cướp mất mạng sống và nhân phẩm của
các em. Ước gì tinh thần yêu thương và thánh thiện của Chúa được lan tràn trên
thế giới này, để không còn những cảnh chết chóc của trẻ em vô tội, không còn cảnh
trẻ em bị trở thành công cụ cho những thú tính ác độc. Xin Chúa chúc lành cho
chúng con vì danh Ðức Giêsu Kitô.
Lẽ sống:
Bức Tường Ô Nhục
Ngày 13/8/1961,
sau nhiều cuộc thương thảo vô ích giữa Washington và Mascơva nhằm giải quyết cuộc
chiến tranh lạnh giữa hai khối Ðông và Tây, Kruschev, chủ tịch nhà nước Liên
Xô, đã ra lệnh cho xây cất một bức tường ngăn cách Ðông và Tây Bá Linh. Bức tường
này được dựng lên không những để đánh dấu sự đọan tuyệt giữa Ðông và Tây, nhưng
còn để ngăn chặn làn sóng những người Ðông Ðức ồ ạt chạy sang tỵ nạn tại Tây Bá
Linh. Khối Ðông Âu thì giải thích rằng bức tường này được dựng lên là để ngăn
chặn những người Tây Phương có thể đến Ðông Ðức để làm gián điệp. Còn phía Tây
Phương thì lại gọi bức tường đó là bức tường ô nhục... Nhưng dù được gọi dưới
danh hiệu nào, dù được xây dựng dưới mục đích nào, bức tường ngăn cách giữa
Ðông và Tây Bá Linh vẫn mãi mãi là biểu trưng của những chia cách giữa con người
mà chính con người đã tạo nên...
Có những bức tường
ngăn cách về kinh tế, chính trị, chủng tộc, văn hóa do con người dựng lên...
Nhưng cũng có những bức tường vô hình mà mỗi người chúng ta có thể xây lên để tự
ngăn cách với người khác.
Bức tường vô
hình đó trước tiên là bức tường của nghi kỵ. Người ta thường xây kín khu vực của
mình ở bằng kín cửa cao tường là bởi vì người ta sợ con mắt dòm ngó của những
người xung quanh. Sự nghi kỵ không những ngăn ngừa người khác đến với mình,
nhưng còn giam hãm chính mình trong cô đơn...
Bức tường vô
hình cũng là bức tường của ích kỷ. Người ích kỷ chỉ biết đến thế giới của mình
và khép mắt, bịt tai trước những gì đang xảy ra cho người khác...
Bức tường đó
cũng có thể là bức tường của sự bất cảm thông. Kẻ xây tường để bao bọc mình sẽ
không muốn nhìn thấy và thông cảm với những người xung quanh... Nhưng bức tường nào cũng là một nấm mồ
chôn kín mình trong sự cô đơn. Càng bảo vệ chính mình, con người càng mất mát
trong sự hao mòn. Trái lại, càng cởi mở, càng đến với tha nhân càng triển nở
trong nhân cách...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét