Thánh Gio-an I, giáo hoàng, tử đạo
PHÚC ÂM: Mc 9,38-40
“Quả thật, ai không chống lại chúng ta là ủng hộ chúng ta.” (Mc
9,40)
Tin
Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Mac-co
38 Ông Gio-an nói với Đức Giê-su : "Thưa
Thầy, chúng con thấy có người lấy danh Thầy mà trừ quỷ. Chúng con đã cố ngăn
cản, vì người ấy không theo chúng ta." 39 Đức Giê-su bảo : "Đừng ngăn cản người ta,
vì không ai lấy danh nghĩa Thầy mà làm phép lạ, rồi ngay sau đó lại có thể nói
xấu về Thầy. 40 Quả thật, ai không chống lại chúng ta là ủng hộ chúng ta.
Suy niệm:
Cộng
tác với nhau
Disney và Roy là
hai anh em, mỗi người có một biệt tài và họ đã sớm nhận ra tài năng của nhau.
Disney là họa sĩ, còn Roy là một doanh nhân. Họ phân công với nhau: Roy lo sản
xuất và tiêu thụ. Disney thì tập trung vào sáng tác. Nhờ sự hợp tác chặt chẽ
này, hai anh em đã tạo được sự nghiệp lớn lao.
Nhận ra tài năng
của người khác là việc ai cũng có thể làm, nhưng thành thật nhìn nhận tài năng
và cùng cộng tác với người khác là điều không dễ thực hiện. Ðó cũng đã là tâm
trạng của các môn đệ Chúa Giêsu. Họ khám phá có người nhân danh Chúa để trừ quỷ,
nhưng người này lại không thuộc nhóm của họ, thế là họ ngăn cấm người ấy, Chúa
Giêsu trả lời: "Ðừng ngăn cấm người ta... Quả thật, ai không chống lại
chúng ta là ủng hộ chúng ta".
Qua suốt dòng lịch
sử, đặc biệt từ Công đồng Vaticanô II, Giáo Hội không ngừng đẩy mạnh sự hợp nhất
giữa các Giáo Hội Kitô, hoặc trong chính nội bộ của mình. Nhu cầu của Giáo Hội thật đa diện, cần có sự đóng
góp của nhiều người mới mong đáp ứng đầy đủ. Những khác biệt trong Giáo Hội là
vẻ đẹp muôn mầu muôn sắc, nếu tất cả múc lấy nguồi suối từ Chúa Giêsu và sức mạnh
từ Thánh Thần.
Sống Lời Chúa:
Ước gì lời Chúa hôm nay hun đúc chúng ta
lòng mong muốn làm điều tốt cho người khác, tìm kiếm chân lý hơn là tìm cách thắng
cuộc trong tranh luận. Xin Chúa Kitô là nguồn hiệp nhất trong Giáo Hội giúp chúng ta
thành tâm hiệp nhất với nhau trong mọi việc.
Cầu nguyện:
Lạy
Chúa Giêsu, xin cho chúng con có được trái tim rộng mở như Chúa, để chúng con
biết nhìn thấy điều tốt đẹp nơi anh chị em của mình, và cùng nhau cộng tác nhằm
góp phần xây dựng sự hiệp nhất cho Vương Quốc của Chúa trên trần gian.
Lẽ sống:
Cánh Diều
Người Rumani nói
về nguồn gốc của trò chơi thả diều bằng mẩu chuyện như sau:
Tại một làng
kia, có một người nghèo mà ai cũng gọi là Cob. Cob là một tên gọi không mấy
thanh cao trong ngôn ngữ Rumani. Người ta gọi ông bằng tên ấy vì cái miệng sún
răng cũng như đôi chân khập khiễng của ông. Con người có dáng vẻ xấu xí ấy lẽ
dĩ nhiên chỉ có thể là một người nghèo mà thôi. Không vợ, không con, ông Cob lầm
than như tất cả những người nghèo khác. Ði đến đâu, ông cũng trở thành trò đùa
cho mọi người. Vậy
mà con người ấy không hề than thân trách phận hoặc tỏ ra giận dữ, buồn phiền mỗi
khi bị chọc ghẹo.
Cả đời, ông chỉ
có mỗi một băn khoăn: là chưa hề làm một việc thiện cho người khác. Ông yêu người,
ông muốn tặng thật nhiều quà cho mọi người. Nhưng ông cảm thấy mình quá nghèo để
có thể thực hiện được giấc mơ ấy. Ông thường tự nhủ: "Bệnh tật, đau yếu, khốn khổ, chết chóc,
đó là số phận chung của mọi người. Ai không nhỏ lệ thì cũng khóc thầm trong
lòng. Nước mắt là cơm bữa của loài người. Do đó, cần phải làm cho con người phấn
khởi, vui tươi". Nghĩ thế, ông trình bày lên Chúa tước nguyện
như sau: "Xin
Chúa cho con có thể mang lại cho những người đau khổ một quà tặng".
Một quà tặng cho
nhân loại đau khổ, nhưng ông Cob vẫn không biết món quà đó phải như thế nào.
Trong khi chờ đợi, mỗi lần bị cười chê, mỗi lần bị đem ra làm trò cười, ông vẫn
tươi cười với ý nghĩ rằng: "Ít ra mình cũng làm cho người vui".
Sau một thời
gian suy nghĩ, cuối cùng ông Cob mới tìm ra được món quà tặng mà ông sẽ mang lại
cho nhân loại đau khổ: đó là một cánh diều bay lơ lửng trên không.
Nghĩ đó là sự
linh ứng của Chúa, ông Cob đi nhặt tất cả những gì cần thiết để làm một cánh diều.
Ông miệt mài cắt xén, sơn vẽ để hoàn thành được một cánh diều óng ả, sáng chói
như một đĩa bay.
Khi cánh diều gặp
gió bay cao, cả dân làng kéo nhau ra cánh đồng để nhìn ngắm cánh diều của ông
Cob. Mọi người đưa mắt nhìn lên không trung và quên hẳn những nhọc nhằn của cuộc
sống. Ðó là quà tặng mà người khốn khổ nhất của ngôi làng đã mang lại cho người
đồng loại của mình.
Một tác giả nào
đó đã nói: "Trái
tim không phải là một món hàng để mua bán, mà là một món quà để trao tặng".
Một trái tim không biết trao tặng là một trái tim chết.
Sự giàu có và
nghèo nàn có thể phân biệt con người thành giai cấp thứ bậc. Có người tiền rừng
bạc biển, có người nghèo rớt mòng tơi. Nhưng mỗi người chỉ có một quả tim, và
quả tim đó lẽ ra phải giống nhau, bởi vì người ta không thể cân lường được quả
tim. Do đó, quà tặng xuất phát từ quả tim đều vô giá. Giá trị của món quà không
hệ tại ở số lượng của tiền của, mà ở quả tim được gói gém trong món quà.
Chúa Giêsu đã nhìn thấy qủa tim mà một người
đàn bà góa đã gói trọn trong một đồng xu nhỏ dâng cúng đền thờ. Nhân vật Cob
trong câu chuyện của người Rumani trên đây đã đặt tất cả con tim của mình vào
cánh diều để làm vui cho con người.
Một ánh mắt, một nụ cười, một lời nói an ủi,
một bàn tay nâng đỡ, đó là bao nhiêu quả tim mà con người có thể trao tặng cho
nhau. Và có thể là những món quà cao quý nhất mà những người xung quanh đang chờ
đợi nơi chúng ta.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét