PHÚC ÂM: Mc 9,14-29
Đức Giê-su đã nói với ông ta: “Sao lại nói: Nếu Thầy có thể được?
Mọi sự đều có thể đối với người tin.” (Mc 9,23)
Tin
Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Mac-co
14 Khi Đức Giê-su và ba môn đệ trở lại với
các môn đệ khác, thì thấy một đám người rất đông đang vây quanh các ông, và các
kinh sư tranh luận với các ông. 15 Thấy Đức Giê-su, lập tức tất cả đám đông
kinh ngạc. Họ chạy lại chào Người. 16 Người hỏi các môn đệ : "Anh em tranh luận
gì với họ thế ?" 17 Một người trong đám đông trả lời : "Thưa Thầy, tôi đã
đem con trai tôi lại cùng Thầy ; cháu bị quỷ câm ám . 18 Bất cứ ở đâu, hễ quỷ nhập vào là vật cháu
xuống. Cháu sùi bọt mép, nghiến răng, cứng đờ người ra. Tôi đã nói với các môn
đệ Thầy để họ trừ tên quỷ đó, nhưng các ông không làm nổi." 19 Người đáp : "Ôi thế hệ cứng lòng, không
chịu tin ! Tôi phải ở cùng các người cho đến bao giờ, còn phải chịu đựng các
người cho đến bao giờ nữa ? Đem nó lại đây cho tôi." 20 Người ta đem nó lại cho Người. Vừa thấy
Người, quỷ liền lay nó thật mạnh, nó ngã xuống đất, lăn lộn, sùi cả bọt
mép. 21 Người hỏi cha nó : "Cháu bị như thế
từ bao lâu rồi ?" Ông ấy đáp : "Thưa từ thuở bé. 22 Nhiều
khi quỷ xô nó vào lửa hoặc đẩy xuống nước cho nó chết. Nhưng nếu Thầy có thể
làm được gì, thì xin chạnh lòng thương mà cứu giúp chúng tôi." 23 Đức Giê-su nói với ông ta : "Sao lại
nói : nếu Thầy có thể ? Mọi sự đều có thể đối với người tin." 24 Lập tức, cha đứa bé kêu lên : "Tôi
tin ! Nhưng xin Thầy giúp lòng tin yếu kém của tôi !" 25 Khi thấy đám đông tuôn đến, Đức Giê-su
quát mắng tên quỷ : "Thần câm điếc kia, Ta truyền cho ngươi : ra khỏi đứa
bé và không được nhập vào nó nữa !" 26 Quỷ thét lên, lay nó thật mạnh, rồi ra
khỏi. Đứa bé ra như chết, khiến cho nhiều người nói : "Nó chết rồi
!" 27 Nhưng Đức Giê-su cầm lấy tay nó, đỡ nó dậy, và nó đứng
lên. 28 Khi Người vào nhà,
các môn đệ mới hỏi riêng Người : "Tại sao chúng con đây lại không trừ nổi
tên quỷ ấy ?" 29 Người đáp : "Giống quỷ ấy, chỉ có cầu nguyện mới trừ được
thôi."
Suy niệm:
Tại
sao các môn đệ không trừ được quỷ
Ngày nọ, một
linh mục đến hỏi thánh Gioan Vianney bí quyết làm cho xứ đạo được thánh thiện.
Thánh nhân hỏi: "Ngài đã làm gì ?" Cha kia đáp: "Con tổ chức hội
đoàn, con mời gọi học giáo lý, con cho thực hiện những cuộc rước kiệu... Thế nhưng
xứ con giáo dân vẫn lười biếng, bê bối". Thánh Vianney hỏi lại: “Thế cha đã
ăn chay và cầu nguyện chưa?". Nghe câu hỏi đó cha sở này thú thực là chưa
hề nghĩ tới. Thấy vậy, cha Gioan Vianney đã chỉ ra cho cha kia biết nguyên nhân
là chưa cầu nguyện và ăn chay nên không thành công...
Câu hỏi: "Tại
sao chúng con không trừ được quỷ” mà các môn đệ cất lên hỏi Đức Giêsu có lẽ cũng
là câu hỏi đầu tiên của chúng ta khi nghe đọc bài Tin Mừng hôm nay!
Khi các môn đệ đang
phân vân và không thiếu kinh ngạc trước sự cứng đầu của quỷ, Đức Giêsu đã nói
ngay: “Giống quỷ đó chỉ trừ được bằng cầu nguyện”.
Tại sao vậy? Thưa!
Rất đơn giản, vì các môn đệ chỉ là người thừa tác để trừ quỷ chứ tự thân, các
ông không thể trừ được. Vì thế, các ông phải nhân danh người sai mình. Cầu nguyện
chính là sợi chỉ xuyên xuốt cuộc đời của người sai và người được sai. Khi cầu
nguyện, người thi hành chỉ biết làm khi có lệnh hay đúng hơn là làm theo ý chủ.
Chỉ có sự kết hiệp mật thiết với Chúa, con
người mới có khả năng để thống trị ma quỷ. Chỉ có cầu nguyện liên lỷ, con người
mới gắn bó và đi trong đường lối của Thiên Chúa, nếu không, người ta dễ làm
theo ý riêng và quy chiếu về mình thay về Chúa.
Thật vậy, "Không cầu nguyện thì không
có đức tin.
Không có đức tin thì không có tình mến.
Không có tình mến thì sinh kiêu ngạo.
Khi đã kiêu ngạo thì hoàn toàn thuộc về ma
quỷ”.
Đây là mấu chốt các môn đệ không trừ được
quỷ.
Sống Lời Chúa:
Sứ điệp Lời Chúa hôm nay mời gọi chúng ta
hãy biết cậy trông vào Chúa qua việc cầu nguyện. Cần xác định rõ rằng: việc trừ
quỷ là việc của Chúa, chúng ta chỉ là dụng cụ Chúa dùng. Tuy nhiên, dụng cụ phải
vừa tay ông chủ, tức là chúng ta chỉ hữu dụng khi biết phụ thuộc vào Chúa qua cầu
nguyện.
Cầu nguyện:
Lạy
Chúa Giêsu, xin ban cho chúng con ý thức được sự cao quý của việc cầu nguyện, để
đức tin, cậy, mến ngày càng lớn mạnh trong con người và nơi sứ vụ của chúng con.
Lẽ sống:
Cái
Hôn
Hãng thông tấn
AFP của Pháp trong bản tin ngày 23/01/1991 đã ghi một mẩu chuyện lạ như sau:
Một phụ nữ
Brazil đã lợi dụng cái hôn để cắn và nuốt mất khúc lưỡi của người yêu. Bà cho biết:
làm như thế là để trả thù người đàn ông vì đã đánh đập, hành hạ bà.
Cảnh sát tại
thành phố Salvador de Bahia, mạn đông bắc Brazil cho biết như sau: Lucia bị người
yêu là ông Djalm dos Santos, 47 tuổi, đã đánh đập, hành hạ thậm tệ. Nàng kiên
nhẫn chờ đợi cơ hội. Hôm 22/01/1991, ông Djalm đến thăm Lucia để xin lỗi. Cô ta
liền nhảy xổ vào người yêu, ôm hôn ông một cách rất tình tứ, không cho ông có
thì giờ để giải thích.
Hai người đang
hôn nhau, thì đột nhiên, Lucia cắn đứt một phần lưỡi của Djalim và nuốt luôn
vào bụng để người ta không thể vá lại khúc lưỡi đã bị mất.
Người đàn ông được
đưa vào bệnh viện cấp cứu. Nhưng theo các bác sĩ điều trị, ông ta sẽ không bao
giờ có thể nói lại một cách bình thường được, vì đã mất một khúc lưỡi.
Ông Djalm than
thở như sau: "Ðây là nụ hôn thê thảm nhất trong đời tôi. Ðó thật là nụ hôn
của Giuda".
Cái hôn có nhiều
hình thức và ý nghĩa khác nhau.
Có cái hôn của
các nhà lãnh đạo tôn giáo, chính trị để nói lên tình hữu nghị, sự hòa giải. Có
cái hôn bình an của các tín đồ của một tôn giáo. Có cái hôn dạt dào thương mến
giữa cha mẹ và con cái. Có cái hôn nồng cháy dục tình giữa đôi tình nhân hay vợ
chồng.
Tựu trung, trong
cái hôn nào cũng có hai yếu tố: yếu tố hữu hình là sự tiếp giáp giữa hai thân
xác qua môi miệng và yếu tố vô hình mà cái hôn muốn diễn tả như tình liên đới,
hữu nghị, sự hòa giải, tình mẫu tử, tình yêu lứa đôi. Cái hôn sẽ trở thành đồng
nghĩa với sự phản bội khi nó tước đoạt khỏi yếu tố vô hình trên đây. Ðó là trường
hợp cái hôn của người đàn bà Brazil trên đây.
Nhưng điển hình
nhất của cái hôn phản bội vẫn là cái hôn Giuda dành cho Chúa Giêsu. Ðiều bỉ ổi
nhất trong cái hôn của Giuda chính là dùng một cử chỉ của tình thân như một dấu
hiệu của sự bán nộp.
Cái hôn của
Giuda được lập lại khi người ta dùng những chiêu bài cao đẹp để che đậy những ý
đồ đen tối. Cái hôn của Giuda được lập lại khi người ta nhân danh nhân nghĩa,
nhân danh phục vụ, nhân danh người nghèo để kiếm quyền bính, tư lợi cho mình.
Ðối với người tín hữu Kitô, thì cái hôn của
Giuda chính là thái độ sống giả hình mà Chúa Giêsu không ngừng kết án trong
Phúc Âm.
Ðó là điều mà tiên tri Isaia đã cảnh cáo khi ông nói: "Dân này thờ Ta ngoài môi miệng, mà lòng
trí chúng thì xa Ta". Nếu cái hôn của Giuda là một cử chỉ thân
tình ngoài môi miệng, nhưng lòng trí thì lại chất chứa âm mưu thâm độc, thì
thái độ sống giả hình của người tín hữu cũng là một cái hôn như thế. Khi môi miệng sốt sắng cầu kinh, nhưng cuộc
sống lại đầy những hành động gian ác ích kỷ, phải chăng đó không là chiếc hôn của
Giuda mà chúng ta dành cho Chúa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét