PHÚC ÂM:
Mc 4,21-25
“Mang đèn tới để đặt trên đế. Anh em đong đấu
nào, thì Thiên Chúa sẽ đong đấu ấy cho anh em.”
Tin
Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Mác-cô.
21 Khi ấy, Đức Giê-su nói với
các môn đệ rằng : “Chẳng lẽ mang đèn tới để đặt dưới cái thùng hay dưới gầm giường
? Nào chẳng phải là để đặt trên đế sao ? 22 Vì chẳng có gì che giấu mà không được tỏ lộ, chẳng
có gì bí ẩn mà không được đưa ra ánh sáng. 23 Ai có tai để nghe thì hãy nghe !” 24 Người nói với các ông :
“Hãy để ý tới điều anh em nghe. Anh em đong đấu nào, thì Thiên Chúa cũng sẽ đong
đấu ấy cho anh em, và còn cho anh em hơn nữa. 25 Vì ai đã có, thì được cho thêm ;
còn ai không có, thì ngay cái đang có cũng sẽ bị lấy đi.”
Suy niệm:
Thư Do Thái tiếp tục nhắc nhở chúng ta rằng nhờ Máu
Chúa Giêsu đổ ra, chúng ta được cứu chuộc, được giải thoát khỏi tội lỗi.
Hãy tiến bước vào cung thánh với lòng tin
chân thành, với lương tâm ngay thẳng và nhắc nhở nhau kiên trì vững tin vào lời
Chúa vì Chúa là Đấng trung tín. Hơn hết hãy thúc giục nhau làm gương sáng bằng
cách siêng năng thực thi bác ái và làm việc thiện.
Bài phúc âm Chúa Giêsu khẳng định lại điều này:
"Ðèn đốt lên là để đặt trên giá đèn. Các ngươi đong đấu nào, thì người ta
sẽ đong đấu ấy cho các ngươi".
Lời Chúa hôm nay nhắc nhở chúng ta rằng việc sống đạo không chỉ là
làm trọn những việc bổn phận phải làm mà còn phải thể hiện đức tin bằng những
việc lành, những việc bác ái. Đức tin của mỗi người chúng ta như những ngọn đèn cháy sáng.
Nhiệm vụ của chúng ta là làm cho mọi người
thấy được ánh sáng đó. Và cách để mọi người có thể thấy ngọn đèn đức tin của
chúng ta đang cháy sáng chính là khi chúng ta thực thi những việc bác ái, những
nghĩa cử yêu thương mà chúng ta làm cho những người anh em xung quanh.
Chính Thiên Chúa sẽ ghi nhớ những việc làm đó
của chúng ta và Ngài sẽ thưởng công xứng đáng cho mỗi người chúng ta vào ngày
sau hết.
Sống Lời Chúa:
Chúng ta phải là những ngọn đèn soi cho thế
gian bằng cuộc sống thực theo Tin Mừng, để soi sáng cho mọi người nhìn thấy và
tin tưởng vào Chúa.
Cầu nguyện:
Lạy
Chúa, xin Chúa cho ngọn đèn đức tin của chúng con luôn luôn cháy sáng. Xin cho
chúng con luôn biết nuôi dưỡng ánh sáng đức tin đó bằng thứ dầu yêu thương, bác
ái.
Lẽ sống:
Ðứng núi này trông núi nọ
Một tác giả nọ đã kể lại một câu
chuyện ngụ ngôn về con lừa, con rùa và một con ruồi mà
tuổi thọ chỉ vỏn vẹn một ngày như sau: Nhận thấy kiếp sống của mình quá vắn
või, con ruồi đã than thân trách phận như sau: "Nếu tôi có được
nhiều thì giờ hơn, thì có lẽ mọi sự sẽ dễ dàng hơn. Các bạn cứ nghĩ xem: chỉ
trong vòng 24 tiếng đồng hồ, tôi phải sinh ra, phải lớn lên, phải học hỏi kinh
nghiệm, phải vui hưởng cuộc sống, phải đau khổ, phải già rồi cuối cùng phải
chết? Tất cả chỉ diễn ra trong vòng 24 tiếng đồng hồ".
Con lừa quanh năm ngày tháng chỉ
bị đày đọa trong những việc nặng nhọc thì lại than vãn:
"Giả như tôi chỉ có 24 tiếng đồng hồ để sinh ra, để sống thì có lẽ tôi sẽ
hạnh phúc hơn, bởi vì cái gì tôi cũng nếm thử được một chút và cái gì tôi cũng
chỉ phải chịu đựng trong một khoảnh khắc".
Ðến lượt con rùa, nó phát biểu như
sau: "Tôi không hiểu được các bạn. Tôi đã sống được
300 năm nhưng tôi vẫn không thấy đủ giờ để kể hết những kinh nghiệm tôi đã trải
qua. Khi được 200 tuổi, tôi chỉ ước mơ được chết cho xong. Tôi thương hại chú
ruồi, nhưng tôi lại ghen với ông bạn lừa".
Sau khi đã kể cho nhau nghe kinh
nghiệm sống của mình, xem chừng như không thấy ai thỏa mãn kiếp sống của mình.
Người thì than phiền sống quá ngắn, người thì ngán ngẩm vì sống quá lâu. Cuối
cùng, ba chú mới rủ nhau đến vấn kế con nhện, vì con nhện vốn được xem là một
con vật khôn ngoan. Sau khi nghe mọi lời kể lể, con nhện mới dõng dạc ban cho
mỗi con một lời khuyên. Với con rùa, nó nói như sau: "Hỡi lão rùa già, đừng
than phiền nữa. Hỏi thử có ai được giàu kinh nghiệm cho bằng lão chưa?".
Quay sang con ruồi, con nhện ra
lệnh: "Hỡi chú ruồi, chú cũng đừng than thân trách phận nữa. Hỏi thử có ai
có nhiều trò vui cho bằng chú không?".
Với chú lừa, thì xem ra lời cảnh
cáo của con nhện có vẻ nặng nề hơn cả: "Còn đối với ông bạn lừa, tôi không
có lời khuyên nào cho ông bạn cả. Ông bạn là người bất mãn suốt đời. Ông bạn
vừa muốn được sống lâu như lão rùa lại vừa muốn sống ngắn ngủi như chú ruồi.
Trời nào có thể làm vừa lòng chú".
Câu chuyện ngụ ngôn trên đây có
thể nói lên sự bất mãn thường xuyên trong tâm hồn của con người. Thất bại hay thành
công, nghèo hèn hay sang trọng, dốt nát hay thông minh, bệnh tật hay khỏe
khoắn. Xem chừng như không bao giờ con người cảm thấy hoàn toàn hài lòng với
chính mình, với người khác và với cuộc sống. con người dễ dàng đứng ở núi này
nhìn sang núi nọ. Tựu trung, có lẽ sự bất mãn là biểu hiện của một
thiếu sót lớn lao trong tâm hồn con người: đó là thiếu sót Tình Yêu. Có tình
yêu, người ta sẽ không còn bất mãn. Có tình yêu, xem chừng người ta cũng không
màng đến thời gian. Một tác giả nào đó đã nói: "Thời gian qúa chậm đối với
những kẻ chờ đợi và sợ hãi. Thời gian lại quá dài đối với những kẻ than phiền.
Nhưng với những người đang yêu, thì thời gian không còn nữa".
Phải chăng tình yêu không là liều
thuốc để chữa trị căn bệnh bất mãn trong lòng người? Có chấp nhận chính mình,
có yêu thương chính mình, chúng ta sẽ không còn phải than thân trách phận nữa.
Có yêu thương tha nhân, chúng ta sẽ thấy được tha nhân là nguồn hạnh phúc của
mình. Có yêu đời, chúng ta mới thấy đời dễ thương.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét