Thánh An-tôn, viện phụ - lễ nhớ
PHÚC ÂM:
Mc 2,13-17
“Tôi không đến để
kêu gọi người công chính, mà để kêu gọi người tội lỗi.”
Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Mác-cô.
13 Khi ấy, Đức Giê-su lại đi ra bờ biển hồ.
Toàn thể dân chúng đến với Người, và Người dạy dỗ họ. 14 Đi ngang qua trạm thu thuế, Người
thấy ông Lê-vi là con ông An-phê, đang ngồi ở đó. Người bảo ông : “Anh hãy theo
tôi !” Ông đứng dậy đi theo Người.
15 Khi Đức Giê-su đang dùng bữa tại nhà
ông ấy, có nhiều người thu thuế và người tội lỗi cùng ăn với Đức Giê-su và các
môn đệ, vì họ đông và đi theo Người. 16 Những kinh sư thuộc nhóm Pha-ri-sêu thấy Người ăn
uống với những kẻ tội lỗi và người thu thuế, thì nói với các môn đệ Người :
“Sao ông ấy ăn uống với bọn thu thuế và quân tội lỗi ?” 17 Nghe thấy thế, Đức Giê-su nói với
họ : “Người khoẻ mạnh không cần thầy thuốc, người đau ốm mới cần. Tôi không đến
để kêu gọi người công chính, mà để kêu gọi người tội lỗi.”
Suy niệm:
Ơn gọi nào cũng là một câu chuyện rất đẹp.
Càng đẹp hơn nữa, ơn gọi của một người thu thuế bị mọi người khinh miệt, xa
lánh, được chọn làm tông đồ của Chúa. Chúa chọn cả những người yếu kém, tội lỗi…
Đối với những kinh sư và Pharisêu, đó là điều
không thể chấp nhận được. Vì tự xem như là một hạng người ưu tuyển, không bao
giờ họ giao lưu lui tới với một số hạng người trong ‘sổ đen’ của họ, dĩ nhiên
trong đó có những người thu thuế.
Sao! ông ấy ăn uống với bọn thu thuế và quân
tội lỗi? Nhưng trong
mắt của Chúa Giê-su, không có ‘bọn’, mà cũng chẳng có ‘quân’ nào! Tất cả mọi người
đều là con một Cha trên trời, và không ai bị Ngài loại bỏ cả. Ngài không phân
loại, không xếp hạng ai.
Cái nhìn của Ngài khác với cái nhìn của
chúng ta biết bao! Vì thế, mà Chúa đến và gọi Lê-vi, vị tông đồ thứ năm được chọn,
và sẽ là người đầu tiên trong các Thánh Sử.
Theo truyền thống Do Thái, một khi lời nói
phát xuất từ miệng một người, nó có thể hiện hữu cách độc lập. Nó không chỉ là
một âm thanh với một ý nghĩa; nó còn là một năng lực thoát ra để hoàn thành ý định của người nói.
Ví dụ, biết bao việc làm là hậu quả của những
lệnh truyền của vua chúa và các vĩ nhân trên thế giới.
Điều này càng đúng hơn với Lời Chúa. Theo
Tiên tri Isaia: “Cũng như mưa với tuyết sa xuống từ trời không trở về trời nếu
chưa thấm xuống đất, chưa làm cho đất phì nhiêu và đâm chồi nẩy lộc, cho kẻ
gieo có hạt giống, cho người đói có bánh ăn, thì lời Ta cũng vậy, một khi xuất
phát từ miệng Ta, sẽ không trở về với Ta nếu chưa đạt kết quả, chưa thực hiện ý
muốn của Ta, chưa chu toàn sứ mạng Ta giao phó” (Isa 55:10-11).
Các Bài Đọc hôm nay đặt trọng tâm trong việc
đề cao sự quan trọng của Lời Chúa.
Trong Bài Đọc I, tác giả Thư DoThái so sánh Lời Chúa với
thanh gươm sắc bén hai lưỡi, có khả năng xuyên thấu mọi chỗ bí ẩn của con người.
Trong Phúc Âm, Lời Chúa Giêsu có sức hấp dẫn một người
thu thuế như Matthew, và làm cho ông trở nên một Tông đồ nhiệt thành của Chúa
Giêsu.
Sống Lời Chúa:
Có bao giờ bạn phân loại người khác trong
cách đối xử, dù là trong tư tưởng không? Khi tự cho mình là công chính, chúng
ta tự loại mình ra khỏi cộng đoàn những người đi theo Chúa và đồng bàn với Chúa
rồi đó.
Điều gì làm cho chúng ta dễ sa vào thói xấu
đánh giá và xếp loại người khác?
Tìm ra ưu điểm của người khác và nói tốt về
họ.
Cầu nguyện:
Lạy
Chúa Giêsu, xin giúp con tránh được thói quen đoán xét và xếp loại anh chị em
con. Mỗi lần như thế xin Chúa nhắc con biết nhìn lại chính mình trước khi nghĩ
về người. Nếu không, con sẽ là người tự loại mình ra khỏi những người đồng bàn
với Chúa.
Lẽ sống:
Cứ để yên như thế
Trong một tác phẩm có tựa đề
"Quyển Phúc Âm thứ 5", một tác giả người Italia là ông Mario Pomilio
có tưởng tượng ra một mẩu chuyện như sau: Sau thời kỳ bách hại tại Roma, các
tín hữu bắt đầu xây cất nhà thờ. Ðâu đâu người ta cũng thấy mọc lên nhà thờ.
Tên của Ðức Mẹ và các Thánh được đặt cho các nhà thờ. Nhưng người ta vẫn chưa
thấy có nhà thờ nào mang tên của Ngôi Lời. Thấy thế thánh Gioan mới đến báo cáo
với Chúa Giêsu. Chúa Giêsu bèn ra lệnh cho thánh Phêrô khởi công xây cất một
nhà thờ dâng kính cho Ngôi Lời.
Con người đã có một thời được
mệnh danh là người xây dựng vĩ đại của Giáo Hội mới đi rảo khắp nơi để thu tập
vật tư. Thánh Mathêô đã cung cấp đá.
Thánh Marcô mang vôi đến. Thánh Luca tặng
những cây trụ lớn. Còn Thánh Gioan thì cúng đá cẩm thạch để làm bàn thờ và vàng
để làm nhà tạm..
Với tất cả những vật liệu cần
thiết, Thánh Phêrô hớn hở bắt tay vào việc xây cất. Nhưng thời gian trôi qua,
công sức đã tiêu hao quá nhiều mà người thợ xây Phêrô mới chỉ hoàn tất được
việc đặt nền móng cho ngôi nhà thờ. Thấm mệt, vị thủ lãnh các tông đồ mới cầu
xin Chúa: "Lạy Chúa, xin ban thêm cho con đủ sức để hoàn thành ngôi Nhà
Thờ".
Chúa Giêsu mới trả lời: "Cứ để
yên như thế. Ngươi hãy nhớ rằng cứ mỗi người đi ngang qua công trình này đều có
thể mang đến một viên gạch, một ít vôi để xây tường và thế hệ này qua thế hệ
khác, những cột trụ Ðền Thờ sẽ được dựng lên".
Có hai sự kiện xem ra tương phản nhau: tại Tây Phương, nhiều nhà thờ bị đóng
cửa hoặc đem ra bán đấu giá, vì giáo dân không đủ cấp số hoặc không còn người
lui tới nhà thờ. Trong khi đó thì tại Việt Nam, nhu cầu sửa chữa hoặc xây nhà
thờ mới mỗi ngày một gia tăng.
Có thể có hai quan niệm sống đạo đằng sau hai sự kiện ấy. Nhiều người Tây
Phương cho rằng sống đạo là sống Công Bình và Bác Aí, chứ không nhất thiết phải
đến nhà thờ. Trong khi đó thì có người lại trách cứ rằng nhiều người Việt Nam
chỉ giữ đạo hình thức, họ thích biểu dương tôn giáo, họ thích rước sách, họ đọc
kinh làu làu, họ siêng năng đến nhà thờ, nhưng họ xem thường những đòi hỏi của
Công Bình và Bác Ái.
Kỳ thực, giữ đạo trong nhà thờ mà không sống đạo bên ngoài nhà thờ là một
thiếu sót, nếu không muốn nói là một thái độ giả hình mà Chúa Giêsu đã lên án
gắt gao. Nhưng sống Công Bình và Bác Ái mà không múc lấy sức sống từ việc gặp gỡ
Chúa nơi nhà thờ cũng là một thiếu sót. Người Kitô đích thực múc lấy sức sống
từ Ðức Kitô và diễn đạt sức sống ấy qua cuộc sống thường ngày.
Có nhà
thờ để cầu nguyện nhưng cũng có chợ đời để gặp gỡ Chúa. Người Kitô hướng về
Trời cao, nhưng vẫn còn bám lấy cõi Ðất. Người Kitô đến nhà thờ, mà để quay trở
lại cuộc sống. Và cuộc sống cũng sẽ trở nên cằn cỗi, nếu nó không được nuôi dưỡng
bằng lương thực Thần Linh. "Hãy trở nên những viên đá
sống động". Ðó là ơn gọi của người Kitô
chúng ta. Hãy trở thành những viên đá sống động không chỉ để xây dựng ngôi nhà
thờ bằng gỗ đá, nhưng là để xây ngôi Ðền Thờ của cuộc sống. Cuộc sống có trở
thành Ðền Thờ để gặp gỡ Chúa qua những gặp gỡ với tha nhân, qua những xây dựng
Hòa Bình và yêu Thương, thì Ðền Thờ gỗ đá mới sống động.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét