Phúc Âm: Lc 6,1-5
“Tại sao các ông làm điều không được
phép làm ngày sa-bát”.
Tin
Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Lu-ca.
1
Vào một ngày sa-bát, Đức Giê-su đi băng qua một cánh đồng lúa ; các môn đệ bứt
lúa, vò trong tay mà ăn. 2 Nhưng có mấy người Pha-ri-sêu nói : “Tại sao các
ông làm điều không được phép làm ngày sa-bát ?”
3
Đức Giê-su trả lời : “Ông Đa-vít đã làm gì khi ông và thuộc hạ đói bụng ? 4 Ông
vào nhà Thiên Chúa lấy bánh tiến mà ăn và cho thuộc hạ ăn. Thứ bánh này, chỉ có
tư tế mới được ăn mà thôi. Câu chuyện ấy, các ông chưa đọc sao ?” 5 Rồi Người
nói : “Con Người làm chủ ngày sa-bát.”
Suy niệm:
Bài
Tin Mừng hôm nay thuật lại việc môn đệ Đức Giêsu bứt lúa và ăn trong ngày
Sabát. Thời điểm này vào khoảng tháng tư trong năm và rơi vào cuối mùa hạ.
Câu
chuyện những người Biệt phái hôm nay lên tiếng khiển trách thầy trò đã đến mức
căng thẳng. Họ cảnh cáo Đức Giêsu và các môn đệ không giữ Luật. Lý do:
1)
Một là đi qua đồng lúa, tức vi phạm luật chỉ được đi 100 mét ngoài thành vào
ngày hưu lễ;
2)
Hai là bứt lúa rồi chà trấu trong tay để ăn, một hành vi tương đương với viêc gặt
lúa, vậy là vi phạm luật cấm việc xác.
Khi
cảnh cáo như thế, ngầm hiểu rằng họ đã ra "tối hậu thư" cho Thầy trò Đức
Giêsu, nếu còn vi phạm thì sự việc sẽ bị coi là cố tình trước mặt các nhân chứng
và đáng chịu tử hình, vì coi thường ngày hưu lễ.
Đáp
lại, Đức Giêsu đã lật ngược vấn đề và đặt ra cho họ câu hỏi: "Các ông chưa
đọc điều Ðavít đã làm khi ông và các người tuỳ tùng bị đói sao? Ngài đã vào đền
thờ Thiên Chúa, lấy bánh dâng hiến mà ăn và cho các người bạn tuỳ tùng ăn, bánh
đó họ không được phép ăn, nhưng chỉ dành cho các trưởng tế mà thôi". Hay
như các tư tế trong đền thờ. Khi hưu lễ trùng với một đại lễ, các tư tế và các
phụ tá phục dịch phải giết chiên nhiều hơn, thế mà vẫn không bị buộc tội vi phạm
hưu lễ!
Khi
nói như thế, Đức Giêsu mặc khải cho họ rằng: Ngài chính là đền thờ mới, là Con
Thiên Chúa, có một quyền bính tự Trời ban cho. Vì thế, Ngài đến để lập lại trật
tự nguyên thủy của Lề luật. Lề luật không thể có vai trò tuyệt đối. Nó chỉ được
lập ra vì con người, chứ không được trở thành gánh nặng áp bức con người. Ngài
đến với tư cách là Chủ của Lề Luật, có quyền ngang với Thiên Chúa, để hoàn chỉnh
Lề Luật hoặc sửa đổi nó, một khi không còn thích hợp với ý định của Thiên Chúa
là Đấng lập pháp và không còn giúp thăng tiến con người nữa.
Sống Lời Chúa:
+
Sứ điệp Lời Chúa mời gọi chúng ta hãy giải
thoát khỏi tâm trí chúng ta một thứ ý thức hệ vụ hình thức, chuộng cơ cấu, cứng
nhắc làm tê liệt tình yêu đối với Chúa và lòng nhân ái đối với tha nhân. Nếu cứ
bám vào Luật thuần túy, hẳn không thể có một trái tim biết yêu thương nhạy bén
với ơn Chúa và sứ vụ.
Cầu
nguyện:
Lạy Chúa, xin cho chúng con biết
sống cốt lõi của Luật. Biết dùng Luật như là phương tiện để giúp nhau sống tốt
hơn chứ không phải dùng Luật để cưỡng ép nhau.
Lẽ sống:
Không
mong đền đáp
Trên
đường đi hành hương đến La Mecque, thủ đô của Hồi Giáo, một tín đồ đã cải trang
thành một người hành khất.
Anh
gặp một người thợ hớt tóc đang săn sóc cho một người giàu có. Nhưng lạ lùng
thay, khi anh vừa mở miệng ra xin người thợ cắt tóc, cạo râu cho mình, thì người
thợ này liền bỏ người giàu ngồi đó và tức khắc đến phục vụ cho anh. Và đáng phục
hơn nữa là người thợ này đã không đòi hỏi bất cứ một thù lao nào, trái lại ông còn
cho anh ít tiền để hộ thân.
Cảm
động vì lòng tốt của người thợ hớt tóc, người tín đồ quyết định sẽ tặng cho ông
tất cả số tiền anh đã xin được trong ngày.
Và
ngày hôm đó, người tín đồ cải trang thành người ăn xin đã nhận được một túi
vàng do một người khách hành hương giàu có trao tặng. Như đã hứa với lòng mình,
người tín đồ quay trở lại tìm người thợ hớt tóc và trao tất cả gói vàng cho ông
ta.
Nhưng,
ngoài sự tưởng tượng của người tín đồ, người thợ hớt tóc vừa thấy cử chỉ của người
hành khất đã nghiêm sắc mặt nói: "Xin lỗi, ông cho mình là người đạo đức ư?
Ông không cảm thấy xấu hổ để trả công cho một nghĩa cử yêu thương sao?".
Thì
ra, người thợ hớt tóc đã không cạo râu cho một người hành khất để được trả
công. Ông chỉ làm cử chỉ đó với tất cả yêu thương dành cho một người khốn khổ
và ông nghĩ rằng mình làm như thế để được đền đáp.
Ngạn
ngữ tiếng Latinh thường nói: tôi cho bạn, để bạn cho lại... Hoặc như người Việt
Nam chúng ta thường nói: có qua có lại mới toại lòng ta.
Người
ta dùng câu ngạn ngữ này để diễn tả những đòi hỏi công bằng giữa con người với
nhau. Tôi cho bạn để bạn cho lại. Tôi làm cho bạn để hy vọng bạn sẽ đền đáp lại...
Trên bình diện xã hội và nhân bản, ý thức được sự qua lại này đã là một điều
đáng kể trong các mối tương quan giữa người với người.
Thiên Chúa không thi ân giáng
phúc để chúng ta biết ơn, hay đền đáp lại. Thiên Chúa cũng không căn cứ trên
tài năng của từng người để ban phát ân huệ của Ngài. Thiên Chúa không dùng cán
cân công lý thông thường của loài người. Công lý của Ngài là công lý của tình
thương. Người thợ của giờ thứ nhất không lãnh hơn người thợ thứ hai vào giờ cuối
cùng...
Nếu Thiên Chúa không thi ân giáng
phúc tùy theo công nghiệp và tài năng của con người, thì con người cũng không
thể nại đến công lao của mình để đòi hỏi một sự trả công tương xứng... Sau một
công lao vất vả, có lẽ chúng ta chỉ có thể thốt lên: Lạy Chúa, chúng con chỉ là
những người đầy tớ vô dụng. Lắm khi chúng ta vẫn còn đeo đuổi sự công bằng cộng
trừ nhân chia của chúng ta đối với Chúa. Tôi sẽ đọc bao nhiêu kinh để xin được
ân này, ơn nọ. Tôi sẽ làm bao nhiêu hy sinh để cầu cho được một ơn đặc biệt...
Lý luận như thế trong các việc lành phúc đức, chúng ta dễ dàng rơi vào một thứ
biệt phái mới nhằm đề cao công nghiệp riêng của chúng ta mà quên rằng: tất cả
những gì chúng ta có, tất cả những gì chúng đã và sẽ lãnh nhận được đều xuất từ
Tình Yêu vô vị lợi của Chúa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét