PHÚC ÂM: Ga 15,1-8
“Thầy là cây nho, anh em là cành. Ai ở lại trong Thầy và Thầy ở lại
trong người ấy, thì người ấy sinh nhiều hoa trái.” (Ga 15,5)
Tin
Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Gio-an
1 "Thầy là cây nho thật, và Cha Thầy là người trồng nho. 2 Cành nào gắn liền với Thầy mà không sinh hoa
trái, thì Người chặt đi ; còn cành nào sinh hoa trái, thì Người cắt tỉa cho nó
sinh nhiều hoa trái hơn. 3 Anh em được thanh sạch rồi nhờ lời Thầy đã nói với anh em. 4 Hãy ở lại trong Thầy như Thầy ở lại trong anh em. Cũng như cành
nho không thể tự mình sinh hoa trái, nếu không gắn liền với cây nho, anh em
cũng thế, nếu không ở lại trong Thầy.
5 Thầy là cây nho, anh em là cành. Ai ở lại trong Thầy và Thầy ở lại
trong người ấy, thì người ấy sinh nhiều hoa trái, vì không có Thầy, anh em
chẳng làm gì được. 6 Ai không ở lại trong Thầy, thì bị quăng ra ngoài như cành nho và
sẽ khô héo. Người ta nhặt lấy, quăng vào lửa cho nó cháy đi. 7
Nếu anh em ở lại trong
Thầy và lời Thầy ở lại trong anh em, thì muốn gì, anh em cứ xin, anh em sẽ được
như ý. 8 Điều làm Chúa Cha được
tôn vinh là : Anh em sinh nhiều hoa trái và trở thành môn đệ của Thầy.
Suy niệm:
Sự hiệp nhất
Chúa Giêsu trước
khi dạy các môn đệ sống hiệp nhất với nhau, đã dùng những lời nói mạnh mẽ và
quyết liệt này. Hiệp nhất không phải là sự kết hợp của sự đồng ý về tư tưởng, về
mục đích nhắm tới, về cách sống. Hiệp nhất chính là luật của sự sống. Cũng như định
luật đòi buộc cành nho, nếu muốn sống, phải lưu lại tháp vào thân nho; cũng vậy
mỗi một môn đệ phải lưu lại tháp vào Chúa Kitô. Cái đòi hỏi thứ nhất không thể
không có được là sống kết hợp với Chúa Kitô, sống nhờ vào nhựa lấy từ thân nho,
các nhánh nho thể hiện giữa họ một thứ hiệp nhất do sự liên kết, nhưng do cùng
một nguyên lý sự sống và cùng một vận mạng. "Thầy là cây nho, các con là nhành. Ai ở trong Thầy và
Thầy ở trong người ấy, kẻ ấy sẽ sinh nhiều trái”. Cành nho chỉ có thể
sinh hoa trái nếu kết hợp với thân nho. Chúng ta có thể suy gẫm lời của Chúa
Giêsu trên hai bình diện: bình diện cá nhân và bình diện tông đồ cho dẫu cuộc sống
vẫn là một.
Trên bình diện
cá nhân người ta không thể sống nếu không lưu lại trong Đức Kitô bằng đức tin,
bằng Thánh Thể, bằng các bí tích, là những gặp gỡ sống động mà Chúa Giêsu xếp đặt
cho chúng ta qua thừa tác vụ của Giáo Hội. Trên bình diện tông đồ, người môn đệ
nếu muốn được kết quả phải dâng cho loài người những chùm nho căng tròn nhựa sống
Đức Kitô, nghĩa là đem đến cho họ lời giảng dạy, một chứng tá, một hành động thấm
nhuần sự thật và sự sống của Đức Kitô.
Sống Lời Chúa:
Sống phương châm của Mẹ Têrêxa: “Tôi muốn
là cây bút chì trong bàn tay Thiên Chúa” đến và sống gắn kết với Chúa cách trọn
vẹn.
Cầu nguyện:
Lạy
Chúa Giêsu, xin cho chúng con là cành nho luôn ý thức để luôn sống kết hiệp với
Đức Kitô là thân nho đích thực, để chúng con đón nhận nguồn sức sống nơi Ngài
và qua đó chúng con sinh nhiều hoa trái trong cuộc sống của chúng con.
Lẽ sống:
Kẻ không biết sám hối
Ngày 03/4/1990,
người tử tù Robert Alton Harris 37 tuổi đã bị đưa vào phòng hơi ngạt tại nhà tù
San Quentin thuộc tiểu bang California bên Hoa Kỳ. Ðây là lần đầu tiên kể từ 23
năm nay, tiểu bang California tái lập bản án tử hình. Hiện nay, kể từ năm 1976,
sau khi tối cao pháp viện Hoa Kỳ phán quyết án tử hình là hợp hiến, tiểu bang
California là một trong năm tiểu bang tại Hoa Kỳ vẫn còn giữ bản án tử hình.
Người ta tính có khoảng 2,200 người trên khắp nước Mỹ đang chờ sẽ được đưa lên
ghế điện hoặc vào phòng hơi ngạt.
Robert Harris là
một kẻ giết người không biết gớm tay. Ngày 05/7/1978, sau khi đã mãn hạn tù hai
năm vì đã đánh đập một người đến chết, Harris đã cùng với người em của mình định
đến cướp một nhà băng tại San Diego. Ðể có phương tiện di chuyển, Harris đã chiếm
chiếc xe của hai người thanh niên đang đậu trước một quán ăn. Anh ra lệnh cho
hai người thanh niên lái xe đến một nơi vắng vẻ và tại đây, anh đã rút súng sát
hại họ một cách dã man. Sau khi đã hạ sát hai người thanh niên, Harris vẫn còn
đủ ung dung và bình tĩnh để ăn cho hết cái bánh mà hai người thanh niên đang ăn
dở... Bị bắt giữ sau đó, Harris đã không để lộ bất cứ một dấu hiệu nào của ăn
năn sám hối...
Theo thủ tục hiện
hành của Hoa Kỳ, từ lúc tuyên án cho đến lúc thi hành bản án, người tử tội thường
được bảy năm để kháng cáo hoặc xin ân xá. Robert Alton Harris vẫn chưa để lộ bất
cứ một dấu hiệu nào của sợ sệt hoặc hối cải... Anh đã được dẫn vào phòng đầy
hơi ngạt Cyanide. Chỉ trong vài phút đồng hồ, anh đã chết bằng đúng cái chết mà
dường như anh đã tự chọn và chuẩn bị cho mình.
Công lý và luật
pháp của con người được xây dựng trên nguyên tắc: mắt đền mắt răng thế răng, hoặc
tôi cho anh để tôi cho lại... Kẻ có tội luôn luôn phải bị trừng trị, nặng hay
nhẹ tùy theo tội ác của người đó đã gây ra... Thiên Chúa dường như chỉ có một
công lý: đó là công lý của Tình Thương. Thước đo duy nhất của Công Lý nơi Thiên
Chúa chính là Tình Thương vô bờ bến. Nói như thánh Phaolô, nơi nào tội lỗi càng
nhiều, nơi đó Thiên Chúa càng thi ân. Tội lỗi của con người, dù tày đình đến
đâu, cũng không thể ngăn cản được Tình Thương, sự Tha Thứ của Thiên Chúa.
Ðó phải là niềm
xác tín của chúng ta mỗi khi chúng ta nhìn thấy tội lỗi và suy niệm về Tình Yêu
của Thiên Chúa. Nếu có ai chết đời đời trong hỏa ngục, điều đó không phải do sự
Công Thẳng của Thiên Chúa, cho bằng chính sự Khước Từ của con người. Khi con người không
còn tin ở Tình Yêu của Thiên Chúa, khi con người tự chọn cho mình cái chết, đó
chính là lúc con người tự chuẩn bị cho mình sự trầm luân. Hỏa ngục đồng nghĩa với
quay mặt, với khước từ, với thất vọng... Chúng ta nhìn đến thân phận tội lỗi của
mình không phải để thất vọng về sự yếu hèn của chúng ta, mà chính là để ngước
nhìn lên ánh mắt từ nhân vô biên của Thiên Chúa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét