PHÚC ÂM:
Mt 21,33-43.45-46
“Đứa thừa tự đây rồi ! Nào ta giết quách nó
đi.”
Tin
Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Mát-thêu.
33 Khi ấy, Đức Giê-su nói với
các thượng tế và kỳ mục trong dân rằng : “Các ông hãy nghe dụ ngôn sau đây : Có
chủ nhà kia trồng được một vườn nho ; chung quanh vườn, ông rào giậu ; trong vườn,
ông khoét bồn đạp nho, và xây một tháp canh. Ông cho tá điền canh tác, rồi trẩy
đi xa. 34
Gần đến mùa hái nho, ông sai đầy tớ đến gặp các tá điền để thu hoa lợi. 35 Bọn
tá điền bắt các đầy tớ ông : chúng đánh người này, giết người kia, ném đá người
nọ. 36
Ông lại sai một số đầy tớ khác đông hơn trước ; nhưng bọn tá điền cũng xử với họ
y như vậy. 37
Sau cùng, ông sai con trai mình đến gặp chúng, vì nghĩ rằng : ‘Chúng sẽ nể con
ta.’ 38
Nhưng bọn tá điền vừa thấy người con, thì bảo nhau : ‘Đứa thừa tự đây rồi ! Nào
ta giết quách nó đi, và đoạt lấy gia tài nó !’ 39 Thế là chúng bắt lấy cậu, tống ra
khỏi vườn nho và giết đi. 40 Vậy khi ông chủ vườn nho đến, ông sẽ làm gì bọn
tá điền kia ?” 41
Họ đáp : “Ác giả ác báo, ông sẽ tru diệt bọn chúng và cho các tá điền khác canh
tác vườn nho, để cứ đúng mùa, họ nộp hoa lợi cho ông.” 42 Đức Giê-su bảo họ : “Kinh Thánh
có câu : ‘Tảng đá thợ xây nhà loại bỏ lại trở nên đá tảng góc tường. Đó chính
là công trình của Chúa, công trình kỳ diệu trước mắt chúng ta.’ Các ông chưa
bao giờ đọc câu này sao ?
43 Bởi đó, tôi nói cho các
ông hay : Nước Thiên Chúa, Người sẽ lấy đi không cho các ông nữa, mà ban cho một
dân biết làm cho Nước ấy sinh hoa lợi.”
45 Nghe những dụ ngôn Người
kể, các thượng tế và người Pha-ri-sêu hiểu là Người nói về họ. 46 Họ
tìm cách bắt Người, nhưng lại sợ dân chúng, vì dân chúng cho Người là một ngôn sứ.
Suy niệm:
SINH ÍCH LỢI TÂM HỒN
1. Qua bài Tin Mừng hôm nay, Giáo Hội muốn
chúng ta nhìn vào Chúa Giêsu như một Giuse mới. Giuse cũ trong Cựu Ước đã lấy
ơn để trả oán. Chúa Giêsu - Giuse mới trong Tân Ước còn hay hơn: Không phải chỉ
lấy ơn trả oán mà còn lấy cái chết để cứu chuộc cả những người hành hạ mình nữa.
Việc làm của Chúa quả là một việc lạ thường, con người khó mà hiểu nổi.
“Chính viên đá bọn thợ loại ra, đã trở nên viên đá góc.” (Mt
21,42)
Viên đá mà “những người thợ xây” - tức loài
người chúng ta - coi là đồ bỏ, thì Thiên Chúa đã biến thành tảng đá góc tường.
Xin mở một dấu ngoặc: Vào thời Chúa Giêsu, khi phải xây ngôi nhà có mái vòm lớn
trên nóc, người ta phải có một viên đá đặt ở trên chóp đỉnh để chịu lực. Viên đá
đó có một vai trò rất đặc biệt. Nó giữ cho những viên ngói trên mái vòm được
liên kết với nhau nhờ thế mà cả mái vòm được đứng vững. Khi ví mình như một
viên đá góc, Chúa
Giêsu muốn dạy chúng ta rằng: Hãy nhìn mọi sự trong tinh thần lạc quan, không được
phép thất vọng hay buồn phiền, nhất là khi phải đối diện với những bất công khổ
đau trong cuộc sống.
Ở Mỹ có một tảng đá rất nổi tiếng. Đó là tảng
đá Balebon tại tiểu bang California.
Ngày nọ, có một người dân làm đơn khiếu nại
sở Kiều lộ. Người này báo động rằng vì nạn đất chùi, tảng đá này có thể đổ xuống
làm hư nhà cửa của họ; và thế là với hai chiếc trực thăng yểm trợ cho hai xe cẩu
loại lớn, người ta đã đưa tảng đá lên xa lộ.
Theo dõi câu chuyện trên đài truyền hình, một
người Úc nọ đã đến xin mua tảng đá ấy. Sở Kiều lộ của thành phố đã bán tảng đá
này với giá 100 Mỹ kim. Những người có trách nhiệm của thành phố đã mừng thầm
vì cảm thấy ít ra cũng có người giúp họ di chuyển cái "của nợ" ấy đi.
Sau đó, người Úc kia đã bỏ ra 20.000 Mỹ kim nữa để thuê xe chuyên chở tảng đá ấy
về nhà, và sau bốn tháng miệt mài làm việc, anh đã tạc được chân dung của một
tài tử nổi tiếng chuyên đóng phim cao bồi. Đó là món quà quí nhất mà người này
dành cho tài tử yêu quí trước khi nhắm mắt lìa đời. Không bao lâu sau đó, tác
phẩm ấy đã được bán cho một người chuyên sưu tầm tượng ảnh với giá một triệu Mỹ
kim.
Tảng đá Balebon trên đây đã bị nhiều người xem là một "của nợ",
nhưng một người Úc đã nhìn ra những giá trị tiềm ẩn trong đó. Nó đã trở thành một
thách đố để thực hiện một công trình vĩ đại. Và cuối cùng, công trình đã được
hoàn thành. Từ một tảng đá đáng bỏ đi nó đã trở thành một tác phẩm nghệ thuật
và giá trị của nó không thể ngờ được.
Trước Công nghị Do Thái, thánh Phêrô đã giải thích về cái chết của
Chúa Giêsu, với câu nói thời danh: "Phiến đá mà những người thợ xây loại bỏ
đã trở thành viên đá góc tường” (Cv 4,11).
2. Hãy nhìn vào tấm gương đó để chúng ta bắt
chước.
Thời Xuân Thu chiến Quốc, nước Sở và nước Lương
có chung biên giới và dân cư của hai nước sống ở gần biên giới đều trồng dưa.
Người bên nước Lương, vì chịu khó vun xới chăm bón cho nên dưa tốt, quả nhiều.
Còn người bên nước Sở thì vừa lười vừa làm biếng, chẳng chịu chăm sóc tưới bón
nên dưa xấu, quả ít. Quan huyện sở tại bên nước Sở thấy vậy thì tức giận lắm.
Những người trồng dưa bên Sở thấy vậy cũng đem lòng ghen ghét, nên cứ tối tối,
lẻn sang nhổ cây, bứt lá làm cho dưa bên nước Lương đang tốt tươi bỗng trở nên
héo hon, xơ xác.
Những người trồng dưa bên nước Lương rình
biết, bèn trình báo lên quan sở tại của mình và cũng định rắp tâm sang phá dưa
bên nước Sở để trả thù. Nhưng quan sở tại của nước Lương
là người thâm trầm, mưu cao liền can ngăn và bảo: “Nếu lấy ác mà xử ác thì chỉ gây thù chuốc oán, gieo mầm loạn lạc binh
đao. Thay vì trả thù, ta cứ lẳng lặng sang tưới dưa cho họ, đó mới là thiện chí”.
Nói là làm. Một thời gian sau, dưa bên nước
Sở xanh tốt, quả nhiều. Dân nước Sở lấy làm lạ, cũng để ý rình rập, sau mới hay
người bên nước Lương sang tưới dưa cho mình. Quan bản địa bên nước Sở thấy vậy
lấy làm hổ thẹn. Sự việc đến tai vua nước Sở. Vua nước Sở cũng lấy làm xấu hổ
và nghĩ rằng, ngoài cái tội phá dưa của người ta ra, còn thêm một tội khác nữa
là gây ra thù oán. Vua nước Sở bèn xuống chiếu trách cứ quan huyện, khuyến cáo
dân chúng nước Sở, rồi viết thư sai sứ giả sang nước Lương xin lỗi, tỏ lòng hiếu
hòa bang giao.
Thế là hai nước giữ được sự yên bình lâu
dài và dân cư thái bình.
Giá mà mỗi người chúng ta cũng biết sống như
quan huyện nước Lương thì cuộc sống của mọi người sẽ đẹp biết bao!
Sống Lời Chúa:
Đường lối Chúa
quả thật rất kỳ diệu mà con người không thể hiểu thấu được; và mỗi người cũng vậy,
chắc chắn Thiên
Chúa đã và đang chuẩn bị một chương trình nào đó, mà chỉ Ngài mới biết.
Một nhà tu đức nói rằng: “Trên những nét
cong của cuộc đời, Chúa sẽ vẽ nên những con đường thẳng”. Nét cong của cuộc
đời, đó chính là những điều trái ý, những sự dữ, tội lỗi,… Chúa cũng sẽ biến nó
thành những điều tốt đẹp cho chúng ta. Một thất bại, một biến cố đau buồn, một
khó khăn,… tất cả
đều có giá trị cho chúng ta trong bàn tay của Chúa quan phòng; bởi sự quan
phòng của Chúa cũng chính là biến những điều xấu thành điều tốt cho chúng ta.
Làm các việc bổn phận của mình một cách
trung thực và với tất cả tinh thần trách nhiệm.
Cầu nguyện:
Lạy
Chúa, chúng con biết rằng đường lối Chúa thật kỳ diệu biết bao, tin tưởng vào sự
quan phòng của Chúa, chúng con không còn phải sợ hãi gì nữa. xin cho chúng con
xác tín và ngày càng xác tín hơn điều đó, để trao phó hết cuộc đời này vào
Chúa.
Lẽ sống:
Những tác phẩm để đời
Nguyện đường Sixtina trong nội thành Vatican đã được Ðức Giáo Hoàng Sixto
thứ 4 cho xây cất vào cuối thế kỷ thứ 15. Không những là nơi các vị Hồng Y tụ
tập để bầu Giáo Hoàng hay còn là nơi để tổ chức những buổi họp quan trọng khác
có tính chất thượng đỉnh, nguyện đường Sixtina còn là một bảo tàng viện với
những tác phẩm nghệ thuật bất hủ, nhất là những bức bích họa của Michelangelo.
Bất cứ du khách nào đến Roma cũng
tìm đủ mọi cách để được một lần chiêm ngắm các bức tranh được vẽ trên tường và
trên trần nhà này. Người thưởng lãm không những chỉ ngắm nghía dưới khía cạnh
lịch sử, nghệ thuật, văn hóa, nhưng còn để hồn hòa nhập vào niềm tin sâu sắc
của nhà nghệ sỹ. Thật thế, tất cả những bức tranh mà Michelangelo đã thực hiện
trong nhà nguyện Sixtina đều được cảm hứng từ Kinh thánh.
Nhà danh họa của chúng ta đã phải
nằm ngửa trên một giàn gỗ hướng mặt về trần bản ròng rã không biết bao nhiêu năm
tháng. Nóng lòng chờ đợi các tác phẩm của ông, ngày kia, đức Sixto đã to tiếng
hỏi vọng lên từ dưới đất: "Michelangelo, chừng nào ông mới hoàn thành công
việc?". Từ trên giàn gỗ, nhà danh họa đáp lại: "Chừng nào con có
thể!". Vị Giáo Hoàng dường như mất hết kiên nhẫn: "Thế ông có biết là
ông đã bắt đầu mấy năm rồi chưa? Thế mà tôi vẫn chưa thấy gì hết...". Một
cách điềm tĩnh, Michelangelo trả lời: "Thưa Ðức Thánh Cha, con không làm
việc cho đời tạm này, mà cho đời sau...".
Có những bản nhạc, có những tác phẩm văn chương, có những công trình kiến
trúc đã trở thành bất hủ. Nghĩa là, qua dòng thời gian, người ta sẽ không bao
giờ quên được những kiệt tác ấy. Nhiều khi chính tác giả của những công trình
bất hủ ấy không bao giờ dám nghĩ đến sự trường tồn của tên tuổi mình như thế.
Danh họa và điêu khắc gia
Michelangelo đã tiên đoán về những tác phẩm của mình. Quả thực, ông đã để lại
muôn thế hệ tên tuổi của ông qua các sáng tác của ông. Tượng Pieta, tượng
Maisen, tượng David và các bức bích họa trong nguyện đường Sixtina sẽ không bao
giờ mai một với thời gian.
Tuy nhiên, cái bất hủ nơi con người
chỉ là một cái bóng mờ đối với cái vĩnh cửu nơi Thiên Chúa. Một cuộc chiến
tranh tàn phá, một thiên tai vùi dập: tất cả mọi tên tuổi và dấu vết của con người
cũng đều tan biến. Duy chỉ có những gì được xây dựng trên nền tảng của Vĩnh Cửu
mới được trường tồn.
Thiên Chúa không tạo dựng tất cả
mọi người đều là thiên tài để ai cũng có thể để lại cho hậu thế danh thơm tiếng
tốt của mình. Tuy nhiên, tất cả mọi người đều được tạo dựng như một kiệt tác của vũ
trụ. Kiệt tác đó sẽ mãi mãi đi vào Vĩnh Cửu của Thiên Chúa. Nhưng mỗi đời người là một
công trình cho vĩnh cửu. Mỗi một việc làm vô danh và nhỏ bé nhất cũng đều mang
một giá trị vĩnh cửu.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét