PHÚC ÂM: Ga 12, 20-33
“Nếu hạt lúa gieo vào lòng
đất chết đi, nó mới sinh được nhiều hạt khác.”
Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Gio-an.
20 Khi ấy, trong số những người lên
Giê-ru-sa-lem thờ phượng Thiên Chúa, có mấy người Hy-lạp. 21 Họ đến gặp ông Phi-líp-phê, người
Bết-xai-đa, miền Ga-li-lê, và xin rằng : “Thưa ông, chúng tôi muốn được gặp ông
Giê-su.” 22
Ông Phi-líp-phê đi nói với ông An-rê. Ông An-rê cùng với ông Phi-líp-phê đến thưa
với Đức Giê-su. 23
Đức Giê-su trả lời : “Đã đến giờ Con Người được tôn vinh ! 24 Thật, Thầy bảo thật anh em, nếu hạt
lúa gieo vào lòng đất mà không chết đi, thì nó vẫn trơ trọi một mình ; còn nếu
chết đi, nó mới sinh được nhiều hạt khác. 25 Ai yêu quý mạng sống mình, thì sẽ mất ; còn ai
coi thường mạng sống mình ở đời này, thì sẽ giữ lại được cho sự sống đời đời. 26 Ai phục
vụ Thầy, thì hãy theo Thầy ; và Thầy ở đâu, kẻ phục vụ Thầy cũng sẽ ở đó. Ai phục
vụ Thầy, Cha Thầy sẽ quý trọng người ấy.
27 “Bây giờ, tâm hồn Thầy xao xuyến !
Thầy biết nói gì đây ? Lạy Cha, xin cứu con khỏi giờ này, nhưng chính vì giờ
này mà con đã đến. 28 Lạy Cha, xin tôn vinh Danh Cha.” Bấy giờ có tiếng
từ trời vọng xuống : “Ta đã tôn vinh Danh Ta, Ta sẽ còn tôn vinh nữa !” 29 Dân
chúng đứng ở đó nghe vậy liền nói : “Đó là tiếng sấm !” Người khác lại bảo :
“Tiếng một thiên thần nói với ông ta đấy !” 30 Đức Giê-su đáp : “Tiếng ấy đã vọng
xuống không phải vì tôi, mà vì các người. 31 Giờ đây đang diễn ra cuộc phán xét thế gian
này. Giờ đây thủ lãnh thế gian này sắp bị tống ra ngoài ! 32 Phần tôi, một khi được giương cao
lên khỏi mặt đất, tôi sẽ kéo mọi người lên với tôi.” 33 Đức Giê-su nói thế để ám chỉ Người
sẽ phải chết cách nào.
Suy niệm:
Hạt lúa mục nát
Mùa Xuân năm ấy, có hai hạt giống
nằm cạnh nhau trong thửa đất màu mỡ. Hạt giống thứ nhất hăng hái nói: “Tôi muốn
mọc lên! Tôi muốn cắm rễ sâu xuống lòng đất, và đâm chồi xuyên qua lớp đất cứng
bên trên. Tôi muốn vươn lên những búp non mơn mởn như những lá cờ loan báo mùa
xuân đã đến… Tôi muốn cảm nhận hơi ấm của mặt trời mơn man trên mặt và hơi nước
mát lạnh của sương mai trên những cánh hoa”. Và nó đã mọc lên xanh tốt.
Hạt giống thứ hai tự nhủ: “Mình sợ
lắm! Nếu cắm rễ xuống đất, mình chẳng biết sẽ gặp gì trong lòng đất tối tăm.
Nếu mình tìm đường xuyên qua lớp đất cứng bên trên, biết đâu những chồi non yếu
ớt của mình sẽ bị thương tổn… Làm sao mình có thể cho búp non xòe lá khi một
chú sâu đang chờ sẵn để xơi tái đọt lá xanh non? Và nếu mình nở hoa, một em bé
có thể nhổ đứt mình lên! Không, tốt hơn mình nên đợi cho đến lúc an toàn hơn”.
Và nó tiếp tục đợi chờ… Một sáng đầu xuân, cô gà mái bới đất kiếm ăn đã thấy
hạt giống đang nằm chờ đợi. Cô chẳng đợi gì mà không mổ lấy, nuốt ngay.
Hạt giống phải mục nát đi mới sinh nhiều bông hạt. Điều này đúng với
đời sống cây cỏ.
Muốn có thóc lúa trong mùa gặt, ta phải ném hết lúa giống xuống ruộng trong mùa
gieo. Muốn có rau xanh trong bữa ăn, ta phải đổ hết hạt giống xuống vườn. Cứ
khư khư hạt giống trong kho, ta sẽ chẳng có rau, cũng chẳng có thóc. Hạt giống
gieo xuống cứ nằm trơ trơ trên mặt đất sẽ chẳng ích lợi gì. Nó phải chịu vùi
sâu trong lòng đất, hút lấy nước, tắm trong phân bón, mục nát đi thì mới mọc
lên thành cây mới, sinh nhiều hoa quả.
Hạt giống phải mục nát đi mới sinh nhiều bông hạt. Điều này đúng đối với đời sống tự nhiên của con người.
Mục nát ở đây có nghĩa là phải chịu
vất vả khó nhọc. Người nông dân muốn có một mùa gặt bội thu, phải thức khuya
dậy sớm, dầm mưa dãi nắng chăm chỉ cầy bừa. Người học sinh muốn đỗ đạt vinh
quang, phải từ bỏ những giờ vui chơi với bạn bè, đêm đêm chong đèn miệt mài
kinh sử.
Mục nát ở đây cũng có nghĩa là phải
chịu đau đớn với những từ bỏ. Bào thai muốn phát triển thành một con người,
phải từ bỏ lòng mẹ nơi nó được cưu mang an toàn. Em bé muốn nên người phải từ
bỏ cha mẹ và những người thân để vào trường học tập. Học sinh muốn phát triển
cao phải từ bỏ trường làng đầy kỷ niệm đẹp tuổi thơ để ra tỉnh, lên đại học.
Thanh niên thiếu nữ đến tuổi trưởng thành cũng phải từ bỏ cha mẹ, từ bỏ mái ấm
gia đình để sống tự lập trong đời sống tu trì hoặc trong đời sống hôn nhân. Đời sống con người
là một chuỗi dài những từ bỏ. Từ bỏ nào cũng gây đớn đau. Nhưng chính nhờ những
từ bỏ đau đớn ấy mà người ta lớn lên thành người. Chính nhờ những từ bỏ ấy mà
gia đình và xã hội luôn phát triển. Chính nhờ những từ bỏ ấy mà cuộc sống trở
nên tươi đẹp, phong phú và ý nghĩa hơn.
Hạt giống phải mục nát đi mới sinh nhiều bông hạt. Điều này tuyệt
đối đúng với đời sống thiêng liêng.
Mục nát đi trong đời sống thiêng
liêng có nghĩa là chết cho tội lỗi, từ bỏ bản thân, từ bỏ ý riêng mình.
Chết cho tội lỗi là dứt lìa những
dục vọng đam mê trái luật Chúa. Chết cho tội lỗi là quyết tâm lánh xa những con
người. Những đồ vật, những nơi chốn lôi kéo ta phạm tội. Những con người ấy,
những đồ vật ấy, những nơi chốn ấy như gắn chặt vào ta, như là một phần đời
sống của ta. Dứt bỏ những con người ấy, những đồ vật ấy, những nơi chốn ấy
khiến ta đau đớn như chết đi một phần đời mình. Đó là những mất mát to lớn.
Nhưng nếu ta chấp nhận những “cái mất” hiện tại, ta sẽ có những “cái được”
trong tương lại. Nếu ta dám chấp nhận những “cái mất” chóng qua, ta sẽ có những
“cái được” vĩnh cửu.
Đời sống thiêng liêng hệ tại việc kết hợp với Chúa. Ta chỉ kết hợp
trọn vẹn với Chúa khi ta từ bỏ ý riêng mình để làm theo ý Chúa. từ bỏ ý riêng
nhiều khi là một cuộc chiến đấu khốc liệt với chính bản thân mình. Hãy nhìn Đức
Giêsu trong vườn Giệt-si-ma-ni. Cuộc chiến đấu từ bỏ ý riêng để làm theo ý Chúa
Cha khiến Người đau đớn đến đổ mồ hôi máu ra. Nhưng chính nhờ từ bỏ ý riêng mà
ta trở nên con yêu dấu của Chúa. Chính nhờ làm theo ý Chúa mà ta trổ sinh hoa
trái. Từ bỏ bản thân, ta đi đến đích điểm đời mình là được kết hiệp với Chúa.
Bấy giờ ta có thể nói như thánh Phaolô: “Tôi sống nhưng không còn là tôi sống,
mà là chính Chúa sống trong tôi”. Ta chịu mất bản thân mình để được chính Chúa.
Ta chịu mất điều tầm thường để được điều cao cả. Ta chịu mất trần gian để được
thiên đàng.
“Lạy Chúa Giêsu, khi nhìn thấy đồng
lúa chín vàng, chúng con ít khi nghĩ đến những hạt giống đã âm thầm chịu nát
tan, để trao cho đời cây lúa trĩu hạt. Có bao điều tốt đẹp chúng con được hưởng
hôm nay, là do sự hy sinh quên mình của người đi trước, của các nhà nghiên cứu,
của các người rao giảng, của ông bà, cha mẹ, thầy cô, của những người đã nằm
xuống cho quê hương dân tộc. Đã có những người sống như hạt lúa, để từ cái chết
của họ vọt lên sự sống cho tha nhân. Nhờ công lao của bao người, chúng con được
làm hạt lúa. Xin cho chúng con đừng tự khép mình trong lớp vỏ để cố giữ sự
nguyên vẹn vô nghĩa của mình, nhưng dám đi ra để góp cho cánh đồng cuộc đời một
cây lúa nhỏ. Chúng con phải chọn lựa nhiều lần trong ngày. Để chọn tha nhân và
Thiên Chúa, chúng con phải chết cho chính mình. Ước gì chúng con dám sống mầu
nhiệm Vượt Qua đi từ cõi chết đến nguồn sống, đi từ cái tôi hẹp hòi đến cái tôi
rộng mở trước Đấng Tuyệt đối và tha nhân. Amen. (Manna 85).
ĐTGM.Giuse Ngô Quang Kiệt
Cầu
nguyện:
Lạy
Chúa Giê-su, xin cảm tạ Chúa đã đến thế gian, chấp nhận hy sinh thánh giá để cứu
chuộc tội lỗi loài người, gồm tội riêng con. Xin cho con được sẵn sàng chết đi
cho tội lỗi và
các thứ tính mê nết xấu để con được sống lại trong ơn nghĩa với Chúa.
Lẽ sống:
Trái
tim, bộ óc và cái lưỡi
Một
ngày kia, trái tim, bộ óc và cái lưỡi đồng ý với nhau là sẽ không bao giờ nói
những lời đơn sơ nhỏ bé nữa.
Trái
tim phát biểu: "Những lời đơn sơ nhỏ bé chỉ làm
bận rộn ta thôi. Chúng làm cho ta trở nên yếu đuối. Sống trong thời buổi này
trái tim phải trở nên cứng rắn, cương quyết, chứ không thể mềm nhũn dễ bị xúc động
được".
Bộ
óc biểu đồng tình: "Vâng, đúng thế, thời buổi
này chỉ có những tư tưởng cao siêu, những công thức tuyệt diệu, những chương
trình vĩ đại mới đáng cho bộ óc suy nghĩ tới. Những lời đơn sơ nhỏ bé chỉ làm mất
thời giờ, mà thời giờ là vàng bạc".
Cái
lưỡi nghe trái tim và bộ óc nói thế không khỏi hãnh diện và tự cảm thấy mình trở
nên rất quan trọng, mặc dù lưỡi chỉ là bộ phận bé nhỏ của thân thể, vì thế
lưỡi cũng hội ý: "Hai anh quả thật đã đạt được tột đỉnh của sự khôn
ngoan. Nếu hai anh nghĩ thế thì tôi sẽ chỉ nói những danh từ chuyên môn, những
câu nói văn hoa bóng bẩy, những bài diễn văn sâu sắc, hùng hồn".
Như
đã đồng ý, kể từ dạo ấy, trái tim chỉ gửi lên lưỡi những lời nói cứng cỏi, bộ
óc chỉ sản xuất và gửi xuống lưỡi những tư tưởng cao siêu và lưỡi sẽ không còn
nói những lời đơn sơ nhỏ bé nữa.
Với
thời gian, mặt đất trở nên tẻ lạnh như cảnh vật vào mùa đông: Không có lấy một
chiếc lá xanh, không còn một cánh hoa đồng nội và lòng người cũng trở nên chai
đá như những thửa ruộng khô cằn, nứt nẻ trong những tháng hè nóng bức.
Nhưng
những ông già, bà cả vẫn còn nhớ những lời đơn sơ nhỏ bé. Ðôi lúc miệng họ vô
tình bật phát nói ra chúng. Lúc đầu họ sợ bị bọn trẻ chê cười. Nhưng kìa, thay
vì cười chê, những lời nói đơn sơ nhỏ bé lại được truyền từ miệng này sang miệng
khác, từ bộ óc này đến bộ óc khác, từ trái tim này qua trái tim nọ. Cuối cùng,
chúng xuất phát như những chiếc hoa phá tan lớp tuyết giá lạnh để ngoi lên làm
đẹp cuộc đời.
Câu
chuyện trên không tiết lộ những lời đơn sơ nhỏ bé là gì, nhưng chúng ta có thể
đoán: đó có thể là hai chữ: "Xin lỗi!", thốt lên để xin nhau sự tha
thứ.
Hay
đó là lời chào vắn gọn: "Mạnh giỏi không?" đồng nghĩa với câu hỏi:
"Tôi có thể làm gì được cho anh cho chị không?".
Nhất là hai tiếng :
"Cám ơn!" thốt lên chân thành từ cửa miệng của những kẻ được giúp đỡ,
của những con người mang công ơn sinh thành dưỡng dục của cha mẹ, hay của những
vợ chồng trung tín chia sẻ với nhau những ngọt bùi, đắng cay của cuộc sống hoặc
của những người được bạn bè đỡ nâng sau những thất bại ê chề hay sau những lần
vấp ngã.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét