Thánh
Pát-rích, giám mục
PHÚC ÂM:
Ga 5,
1-3a. 5-16
Đức Giê-su... biết anh sống trong tình trạng
đó đã lâu, thì nói: “Anh có muốn khỏi bệnh không?” (Ga 5,6).
Tin
Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Gio-an.
1 Nhân dịp lễ của người
Do-thái, Đức Giê-su lên Giê-ru-sa-lem. 2 Tại Giê-ru-sa-lem, gần Cửa Chiên, có một hồ nước,
tiếng Híp-ri gọi là Bết-da-tha. Hồ này có năm hành lang. 3 Nhiều người đau ốm, đui mù, què quặt,
bất toại nằm la liệt ở đó, chờ cho nước động, 5 Ở đó, có một người đau ốm đã ba mươi
tám năm. 6 Đức
Giê-su thấy anh ta nằm đấy và biết anh sống trong tình trạng đó đã lâu, thì nói
: “Anh có muốn khỏi bệnh không ?” 7 Bệnh nhân đáp : “Thưa Ngài, khi nước khuấy lên,
không có người đem tôi xuống hồ. Lúc tôi tới đó, thì đã có người khác xuống trước
mất rồi !” 8
Đức Giê-su bảo : “Anh hãy trỗi dậy, vác chõng mà đi !” 9 Người ấy liền được khỏi bệnh, vác
chõng và đi được.
Hôm đó lại là ngày sa-bát. 10 Người
Do-thái mới nói với kẻ được khỏi bệnh : “Hôm nay là ngày sa-bát, anh không được
phép vác chõng !” 11 Nhưng anh đáp : “Chính người chữa tôi khỏi bệnh
đã nói với tôi : ‘Anh hãy vác chõng mà đi !'” 12 Họ hỏi anh : “Ai là người đã bảo
anh: ‘ Vác chõng mà đi ‘ ?” 13 Nhưng người đã được khỏi bệnh không biết là ai.
Quả thế, Đức Giê-su đã lánh đi, vì có đám đông ở đấy. 14 Sau đó, Đức Giê-su gặp người ấy
trong Đền Thờ và nói : “Này, anh đã được khỏi bệnh. Đừng phạm tội nữa, kẻo lại
phải khốn hơn trước !” 15 Anh ta đi nói với người Do-thái : Đức Giê-su là
người đã chữa anh khỏi bệnh. 16 Do đó, người Do-thái chống đối Đức Giê-su, vì
Người hay chữa bệnh ngày sa-bát.
Suy niệm:
ĐỪNG
PHẠM TỘI NỮA!
Chúa Giêsu là Đấng chữa lành mọi bệnh tật, là Đấng ban phát và phục
hồi sự sống thân xác cũng như linh hồn. Chúng ta hãy chạy đến với Chúa để được
chữa trị tận căn mọi tội lỗi và mọi đau khổ bệnh tật.
Qua bài Tin Mừng hôm nay, chúng ta được dịp
nhìn thấy thái độ vừa từ thiện, vừa nâng cao tinh thần của Chúa Giêsu đối với
người bất toại nằm bên giếng nước. Chúa chữa anh được lành bệnh, đồng thời Ngài
mời gọi anh hãy canh tân tâm hồn là đừng phạm tội nữa để khỏi phải khốn khổ hơn
trước.
Có thể nói được rằng, người được Chúa Giêsu
chữa lành trong đoạn Tin Mừng hôm nay là người nghèo khổ nhất trong số những người
nghèo bệnh tật nằm bên bờ giếng gần thành Giêrusalem, lúc mà Chúa Giêsu đi
ngang qua. Anh nằm chờ từ 38 năm nay, có biết bao nhiêu người đi qua, kể cả những
vị lãnh đạo trong dân Do Thái, những kẻ thuộc nằm lòng Kinh Thánh và muốn tuân
giữ luật Chúa dạy cho đến tận cùng, với đủ mọi chi tiết. Họ đã đi ngang qua đó, nhưng không nhìn thấy người
anh em đang cần được giúp đỡ. Nhưng, Chúa Giêsu đã nhìn thấy và Ngài đã chữa
anh được lành bệnh. Ðó là việc Ngài thực hiện những dấu lạ: cho người què được đi,
cho kẻ bệnh tật được lành mạnh để kêu gọi những người đang chờ dấu lạ của Ðấng
Cứu Thế sắp đến hãy mở mắt ra và nhìn nhận Ngài là Ðấng Cứu Thế.
Thế nhưng, không ai mở mắt tinh thần ra để
nhìn sự hiện diện của Chúa. Người được chữa lành không nhận ra Chúa và những người
Do Thái khác lãnh đạo tôn giáo đang có mặt ở đó cũng không nhận ra Chúa. Họ chỉ
nhìn thấy trường hợp lỗi luật ngày Sabat và muốn gây sự với Chúa, hơn là vui mừng
vì một người anh em được lành bệnh.
Phần Chúa Giêsu, Ngài không dừng lại ở việc chữa lành tật bệnh thể
xác, nhưng Ngài muốn tiến xa hơn nên đã kêu gọi người được chữa lành hãy nghĩ đến
phần linh hồn quan trọng hơn: "Anh đừng phạm tội nữa". Chúa Giêsu đã
thực hiện cả hai công tác phát triển và cứu rỗi chung cả nhân loại.
Đọc kỹ Tin Mừng hôm nay để thấy Chúa Giê-su tha thiết chữa lành
cho người bệnh này thế nào, mà tiếc thay anh ta sao lại quá vô tình! Anh nằm ở
bờ hồ Bết-da-tha đã 38 năm thế nhưng anh không hề tìm một phương thế tích cực
nào để được chữa lành. Không đợi anh xin, Chúa hỏi anh có muốn được chữa lành
không; anh trả lời bằng một giọng điệu bất cần. Dù thế, Chúa vẫn thương và chữa
anh lành. Anh đứng dậy vác chõng đi, không một lời cám ơn, cũng không biết người
vừa chữa lành cho mình là ai. Thật
phũ phàng thay! Gặp lại anh trong đền thờ, Chúa vẫn thương và cảnh báo: bệnh của
anh có liên hệ với tội lỗi, vì thế, “đừng phạm tội nữa, kẻo lại phải khốn hơn
trước.” Biết anh có nghe lời cảnh báo mà tỉnh ngộ hay cứ tiếp tục thờ
ơ lạnh nhạt? Ôi, đáng buồn thay!
Sống Lời Chúa:
Con người, Hình ảnh của Thiên Chúa cao trọng hơn cả Lề luật vốn được
đặt ra để phục vụ con người : con người là mục đích, còn Lề luật chỉ là phương
tiện để biểu lộ tình yêu đối với Thiên Chúa và con người (Ga 5, 9-16).
Tình yêu đích thực vượt trên mọi thứ công bằng và Lề luật và là một
thứ tình yêu nhưng không : Thiên Chúa đã yêu thương các thụ tạo của Ngài như vậy
(Ga 5, 8.13-14)
Trong mùa Chay này tôi sẽ dành thời gian thay
vì thư giãn giải trí theo sở thích riêng, để nâng đỡ, thăm viếng, an ủi một người
đang buồn sầu, đau khổ, bệnh tật...
Cầu nguyện:
Lạy
Chúa Giêsu, xin cho con biết chạy đến với Chúa để được chữa lành chứng tê liệt
của linh hồn. Xin dạy con biết chạy đến với Lời Chúa, nơi bàn thờ Chúa, nơi
Thánh Thể để được bồi dưỡng sinh lực. Xin nâng con trỗi dậy và đứng thẳng lên để
làm lại cuộc đời. Qua Bí Tích Rửa Tội và Giải Tội, Chúa đã cho con được đứng
lên, thế nhưng con vẫn quỵ ngã mãi. Xin Chúa đừng bỏ con. Xin Chúa ở lại trong đời
con cũng như Chúa đã ở bên cạnh người bại liệt ngày xưa.
Lẽ sống:
Chia
sẻ ánh sáng cứu độ
Ngày xưa có một người cha có ba đứa con trai. Ông
vốn sinh ra nghèo khổ, nhưng nhờ chuyên cần làm việc và cần kiệm, nên ông trở
nên một điền chủ giàu có. Lúc về già, gần đất xa trời, ông nghĩ tới chuyện chia
gia tài cho các con. Nhưng ông cũng muốn xem đứa con nào thông minh nhất để phó
thác phần lớn gia sản của ông cho nó. Ông liền gọi ba đứa con đến giường bệnh,
trao cho mỗi đứa năm đồng bạc và bảo mỗi đứa hãy mua cái gì có thể lấp đầy căn
phòng trơ trọi mà ông đang ở.
Ba đứa con vâng lời cha cầm tiền ra phố. Người
anh cả nghĩ rằng đây chỉ là một công việc dễ dàng. Anh ta ra tới chợ mua
ngay một bó rơm rất lớn mang ngay về nhà. Người con thứ hai suy nghĩ kỹ
lưỡng hơn: sau khi đi rảo quanh chợ một vòng, anh ta quyết định mua những bao
lông vịt rất đẹp mắt.
Còn người con trai thứ ba, suy nghĩ đi, suy nghĩ lại: làm
sao mua được cái gì với năm đồng bạc này, để có thể lấp đầy căn phòng lớn của
cha mình. Sau nhiều giờ đắn đo, bỗng mắt chàng thanh niên hớn hở, anh ta lại căn
tiệm nhỏ mất hút trong đường nhỏ gần chợ, anh ta mua cây đèn cầy và một hộp
diêm. Trở về nhà, anh hồi hộp, không biết hai anh mình đã mua được cái gì.
Ngày hôm sau, cả ba người con trai đều họp lại trong
phòng của cha già. Mỗi người mang quà tặng của mình cho cha: Người con cả mang
rơm trải trên nền nhà của căn phòng, nhưng phòng quá lớn, rơm chỉ phủ được một
góc nền nhà. Người con thứ hai mang lông vịt ra, nhưng cũng chỉ phủ được hai
góc của căn phòng. Người cha có vẻ thất vọng. Bấy giờ người con trai út mới đứng ra giữa
phòng, trong tay chẳng mang gì cả. hai người em tò mò chăm chú nhìn em, và hỏi:
"Mày không mua cái gì sao?". Bấy giờ đứa em mới từ từ rút trong túi
quần ra một cây nến và hộp diêm. Thoáng một cái, căn phòng đầy ánh sáng. Mọi người
đều mỉm cười. Người cha già rất sung sướng vì quà tặng của đứa con út. Ông
quyết định giao phần lớn ruộng đất và gia sản của mình cho con trai út, vì ông
thấy anh ta đủ thông minh để quản trị gia sản của mình và nhờ đó cũng có thể
giúp đỡ các anh của nó nữa.
Ðứng trước khó khăn thử thách, để kêu gọi sự bình
tĩnh sáng suốt và tinh thần hợp tác, người ta thường nói với nhau: thà đốt lên một ngọn nến hơn
là ngồi đó mà nguyền rủa bóng tối.
Một chút ánh sáng của
một cái mỉm cười. Một chút ánh sáng của một lời chào hỏi. Một chút ánh sáng của
một san sẻ. Một chút ánh sáng của tha thứ. Và một chút ánh sáng của niềm tin được
chiếu tỏa qua sự vui vẻ chấp nhận cuộc sống... Một chút ánh sáng ấy cũng đủ để
nâng đỡ ít nhất là một người mà chúng ta gặp gỡ, bởi vì không có một nghĩa cử
nào được thực thi mà không ảnh hưởng đến người khác...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét