Thánh Cô-lát-ti-ca, trinh nữ - lễ nhớ
PHÚC ÂM:
Mc 7,1-13
“Các ông gạt bỏ điều răn của Thiên Chúa, mà
duy trì truyền thống của người phàm.”
Tin
Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Mác-cô.
1 Khi ấy, có những người
Pha-ri-sêu và một số kinh sư tụ họp quanh Đức Giê-su. Họ là những người từ
Giê-ru-sa-lem đến. 2 Họ thấy vài môn đệ của Người dùng bữa mà tay còn
ô uế, nghĩa là chưa rửa. 3 Thật vậy, người Pha-ri-sêu cũng như mọi người
Do-thái đều nắm giữ truyền thống của tiền nhân : họ không ăn gì, khi chưa rửa
tay cẩn thận ; 4
thức gì mua ngoài chợ về, cũng phải rảy nước đã rồi mới ăn ; họ còn
giữ nhiều tập tục khác nữa như rửa chén bát, bình lọ và các đồ đồng. 5 Vậy,
người Pha-ri-sêu và kinh sư hỏi Đức Giê-su : “Sao các môn đệ của ông không theo
truyền thống của tiền nhân, cứ để tay ô uế mà dùng bữa ?” 6 Người trả lời họ: “Ngôn sứ I-sai-a
thật đã nói tiên tri rất đúng về các ông là những kẻ đạo đức giả, khi viết rằng
:
Dân này tôn kính Ta bằng môi bằng miệng,
còn lòng chúng thì lại xa Ta.
7 Chúng có thờ phượng Ta
thì cũng vô ích,
vì giáo lý chúng giảng dạy chỉ là giới luật
phàm nhân.
8 Các ông gạt bỏ điều răn của
Thiên Chúa, mà duy trì truyền thống của người phàm.” 9 Người còn nói : “Các ông thật khéo
coi thường điều răn của Thiên Chúa, để nắm giữ truyền thống của các ông. 10 Quả
thế, ông Mô-sê đã dạy rằng : ‘Ngươi hãy thờ cha kính mẹ’ và ‘kẻ nào nguyền rủa
cha mẹ, thì phải bị xử tử !’ 11 Còn các ông, các ông lại bảo : ‘Người nào nói với
cha với mẹ rằng : những gì con có để giúp cha mẹ đều là ‘co-ban’ nghĩa là lễ phẩm
đã dâng cho Chúa’ rồi, 12 và các ông không để cho người ấy làm gì để giúp
cha mẹ nữa. 13
Thế là các ông lấy truyền thống các ông đã truyền lại cho nhau mà huỷ bỏ lời
Thiên Chúa. Các ông còn làm nhiều điều khác giống như vậy nữa !”
Suy niệm:
Gần ngày Tết, các phương tiện truyền thông
lại ra rả nhắc nhở dân chúng coi chừng hàng giả. Ngày nay mọi sự đều có thể là đồ
dỏm, từ thứ đáng giá tiền tỷ như thiên thạch đến bó rau, củ cà rốt cũng có thể
là hàng Trung Quốc giả hàng Việt. Thế nhưng, tinh vi nhất và đáng trách nhất vẫn là những thứ
giả liên hệ đến bản thân con người như thói giả nhân giả nghĩa hay thứ tình yêu
giả hiệu khiến bao người bị lừa đau đớn. Thậm chí với Chúa, cũng có người dâng
cho Ngài những thứ giả mà cứ làm như là thật. Đức Giê-su đã trách những người
Pha-ri-sêu và các kinh sư thờ phượng Chúa trên đầu môi chót lưỡi, nhưng trái
tim lại xa cách Ngài, chăm chăm tuân giữ các truyền thống xưa, còn điều răn yêu
thương cốt lõi Chúa dạy thì lại bỏ quên không giữ.
Sống Lời Chúa:
Đức giáo hoàng Grê-gô-ri-ô Cả nhắc nhở: “Bạn
nên cẩn thận tối đa kể cả khi làm điều thiện. Bởi vì có thể trong khi thực thi điều
thiện, bạn đang tìm kiếm lợi lộc hay ân huệ từ người khác: hoặc bạn ước muốn được
người khác ca ngợi, và muốn có những hiệu quả bên ngoài, chứ không phải phần thưởng
bên trong” (Bài giảng TM 12).
Cầu nguyện:
Lạy
Chúa, xin tha thứ cho chúng con, vì biết bao lần chúng con đã “lợi dụng”, đã “sử
dụng”, thâm chí còn “giả mạo” Chúa và Danh Chúa theo những mục đích riêng tư của
mình.
Lẽ sống:
Liều thuốc dành cho kẻ chán đời
Một
người đàn ông chán đời nọ đang đứng nhìn dòng nước từ một chiếc cầu cao. Ông
đốt một điếu thuốc cuối cùng trước khi kết liễu cuộc đời.
Ông
không còn lối thoát nào khác hơn nữa. Ông đã làm đủ mọi cách để lấp đầy nỗi
chán chường trong tâm hồn. Ông đã đi đây đi đó, ông đã tìm lạc thú trong các
cuộc vui trác táng, ông đã chạy đến với mọi thứ hơi men và khói thuốc. Nhưng
chán chường vẫn cứ chán chường. Ông thử thời vận lần cuối cùng bằng một cuộc hôn nhân, nhưng
không có một người đàn bà nào có thể ở bên cạnh ông được vài tháng, bởi vì ông
đòi hỏi quá nhiều, nhưng lại không biết nghĩ đến người khác. Ông
nhận ra rằng ông đã chán chường mà cũng không ai được hạnh phúc bên cạnh ông.
Chỉ có dòng sông may ra mới mang lại cho ông sự thanh thản.
Người
đàn ông chưa hút xong điếu thuốc thì cũng có một người hành khất cũng đi qua
chiếc cầu. Con người rách rưới đó dừng lại nhìn người đàn ông và chìa tay xin
giúp đỡ. Người đàn ông chán chường không ngần ngại rút cả ví tiền và trao cho
người hành khất. Ông giải thích rằng bên kia thế giới ông không cần tiền bạc
nữa. Người hành khất cầm lấy chiếc ví một lúc rồi trao lại cho khổ chủ. Ông ta
nhìn thẳng vào đôi mắt của kẻ chán đời và nói: "Thưa ông, tôi không cần
một số tiền lớn như thế. Tuy là một người hành khất, nhưng tôi không là một kẻ
hèn nhát. Ông hãy giữ lại tiền của ông và đem qua bên kia thế giới của
ông". Nói xong, người hành khất ném cả ví tiền xuống dòng sông rồi lặng lẽ
bước đi, bỏ mặc kẻ chán đời tiếp tục gặm nhấm nỗi đắng cay chua xót của ông.
Ðã
hút xong điếu thuốc, nhưng kẻ chán đời vẫn muốn chưa kết liễu cuộc đời. Ông
nhìn theo người hành khất đang khuất xa dần. Tự nhiên, ông không muốn chết nữa,
mà chỉ muốn nhặt lại chiếc ví để trao tặng cho người hành khất. Chưa một lần
trong đời, ông biết mở ví trao tặng cho bất cứ người nào. Giờ phút này. ông
muốn mở rộng tâm hồn, mở rộng đôi tay để trao tặng và muốn tiếp tục sống. Nghĩ
như thế, kẻ chán đời đứng thẳng lên, rời bỏ cây cầu và tiếp tục đuổi theo cho
kỳ được người hành khất.
Không
gì buồn chán cho bằng sống không có định hướng, không có lẽ sống. Sống mà không
biết tại sao mình sống, mình sẽ đi về đâu là điều làm cho con người chán chường
và đau khổ nhất.
Ai
cũng khao khát hạnh phúc, ai cũng đi tìm hạnh phúc nhưng lắm khi người ta chỉ
chạy theo ảo ảnh của hạnh phúc. Ai cũng biết rằng tiền tài, danh vọng và lạc
thú trong cuộc sống tự nó không phải là hạnh phúc và lắm khi chúng cũng không
mang lại hạnh phúc cho con người.
Hạnh
phúc không phải là một nơi để đi đến, hạnh phúc là một hướng đi. Có đi theo
hướng đó, con người mới cảm thấy được hạnh phúc. Vậy hướng đi của chúng ta là
gì?
Chúa Giêsu, Ðấng là Ðường, là
Sự Thật và là Sự Sống, đã vạch ra cho chúng ta hướng đi ấy. Và hướng đi Ngài đã
vạch ra chính là Sống cho tha nhân. Ai càng tích trữ và chiếm giữ cho mình,
người đó càng nghèo nàn và khốn khổ. Ai càng đóng kín quả tim và khép chặt bàn
tay, người đó sẽ không được nhận lãnh. Hạnh phúc đích thực chính là trao ban,
bởi vì như Thánh Phaolô đã ghi lại lời của Chúa Giêsu: "Cho thì có hạnh
phúc hơn nhận lãnh".
Cho
là liều thuốc chữa trị được căn bệnh trầm trọng nhất trong tâm hồn chúng ta: đó
là sự chán sống. Cho cũng là liều thuốc xoa dịu được mọi khổ đau trong tâm hồn
chúng ta. Chúng ta đang đau khổ vì bị phản bội, vì thất chí, vì bệnh tật hay vì
bất cứ một nguyên do nào: chúng ta hãy thử mở rộng tâm hồn để trao ban, để san
sẻ. Chúng ta sẽ cảm thấy được xoa dịu trong tâm hồn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét