Thánh Bơ-la-xi-ô, giám mục, tử đạo và Thánh An-ga-ri-o, giám mục
PHÚC ÂM:
Mc 5,21-43
“Này bé, Thầy truyền cho con : trỗi dậy đi
!”
Tin
Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Mác-cô.
21 Khi ấy, Đức Giê-su xuống
thuyền, sang bờ bên kia. Một đám rất đông tụ lại quanh Người. Lúc đó, Người đang
ở trên bờ Biển Hồ. 22 Có một ông trưởng hội đường tên là Gia-ia đi tới.
Vừa thấy Đức Giê-su, ông ta sụp xuống dưới chân Người, 23 và khẩn khoản nài xin : “Con bé
nhà tôi gần chết rồi. Xin Ngài đến đặt tay lên cháu, để nó được cứu chữa và được
sống.” 24
Người liền ra đi với ông. Một đám rất đông đi theo và chen lấn Người.
25 Có một bà kia bị băng huyết
đã mười hai năm, 26 bao phen khổ sở vì chạy thầy chạy thuốc đã nhiều, đến tán
gia bại sản, mà bệnh vẫn không thuyên giảm, lại còn thêm nặng là khác. 27 Được
nghe đồn về Đức Giê-su, bà lách qua đám đông, tiến đến phía sau Người, và sờ
vào áo choàng của Người. 28 Vì bà tự nhủ : “Tôi mà sờ được vào áo choàng của
Người thôi, là sẽ được cứu chữa.” 29 Tức khắc, máu cầm lại, và bà cảm thấy trong
mình đã được khỏi bệnh. 30 Ngay lúc đó, Đức Giê-su nhận thấy có một năng lực
tự nơi mình phát ra, Người liền quay lại giữa đám đông mà hỏi : “Ai đã sờ vào
áo tôi ?” 31
Các môn đệ thưa : “Thầy coi, đám đông chen lấn Thầy như thế mà Thầy còn hỏi :
‘Ai đã sờ vào tôi ?’” 32 Đức Giê-su ngó quanh để nhìn người phụ nữ đã
làm điều đó. 33
Bà này sợ phát run lên, vì biết cái gì đã xảy đến cho mình. Bà đến phủ phục trước
mặt Người, và nói hết sự thật với Người. 34 Người nói với bà ta : “Này con, lòng tin của
con đã cứu chữa con. Con hãy về bình an và khỏi hẳn bệnh.”
35 Đức Giê-su còn đang nói,
thì có mấy người từ nhà ông trưởng hội đường đến bảo : “Con gái ông chết rồi,
làm phiền Thầy chi nữa ?” 36 Nhưng Đức Giê-su nghe được câu nói đó, liền bảo
ông trưởng hội đường : “Ông đừng sợ, chỉ cần tin thôi.” 37 Rồi Người không cho ai đi theo
mình, trừ ông Phê-rô, ông Gia-cô-bê và em ông này là ông Gio-an. 38 Các
ngài đến nhà ông trưởng hội đường. Đức Giê-su thấy cảnh ồn ào và người ta khóc
lóc, kêu la ầm ĩ. 39 Người bước vào nhà và bảo họ : “Sao lại ồn ào
và khóc lóc như vậy ? Đứa bé có chết đâu, nó ngủ đấy !” 40 Họ chế nhạo Người. Nhưng Người đuổi
họ ra ngoài hết, rồi đưa cha mẹ đứa trẻ và những kẻ theo Người, cùng đi vào nơi
nó đang nằm. 41
Người cầm lấy tay nó và nói : “Ta-li-tha kum”, có nghĩa là : “Này bé, Thầy truyền
cho con : trỗi dậy đi !” 42 Lập tức con bé đứng dậy và đi lại được, vì nó đã
mười hai tuổi. Và lập tức, người ta sửng sốt kinh ngạc. 43 Đức Giê-su nghiêm cấm họ không được
để một ai biết việc ấy, và bảo họ cho con bé ăn.
Suy niệm:
Một số bản Kinh Thánh đã in những lời Chúa
Giê-su phán bằng chữ mầu đỏ để người ta chú ý đến những điều Chúa đã nói khi sống
trên trần gian. Đó không phải là một ý tưởng
dở, dầu sao đó cũng chỉ là dịch ra những lời Chúa đã thực sự nói. Tuy nhiên đoạn Tin Mừng hôm nay còn đi xa hơn. Talitha koum không phải là từ dịch; nhưng là nguyên văn những từ trong tiếng Aram
mà Chúa Giê-su đã nói.
Bạn thử tưởng tượng mình đang ở trong khung cảnh câu chuyện Tin Mừng hôm
nay. Có lẽ bạn là người cha hay mẹ đang
lo lắng, hoặc là một người đang than khóc não nề hay là một trong những môn đệ
của Chúa. Bạn hãy loanh quanh bao lâu có
thể bên cạnh những người khách qua đường.
Nhưng rồi bạn hãy tưởng tượng như đang nằm bất động trên giường chết giống
như bé gái kia. Bất ngờ hai tiếng vang
lên trong đêm tối: talitha khoum!
Vào lúc này trong phòng không có một ai. Chúa Giê-su đang nói lời này với một mình bạn
thôi. Người đã làm cho bạn nghe được tiếng
Người nói. Rồi bạn thấy Người đang cầm
tay bạn. Sức mạnh từ nơi Người phát ra,
giúp cho bạn có thể làm được điều bạn không thể: đứng dậy khỏi giường chết. Nhưng bạn đừng vội bước xuống. Chúa Giê-su đang mỉm cười với bạn. Giống như Chúa đã nhận ra người phụ nữ bị mắc
bệnh băng huyết giữa đám đông một lúc trước đây và nhìn vào bà, Người cũng đang
chăm chú nhìn bạn. Với tình yêu vững bền
có thể chữa lành bất cứ bệnh tật nào và làm yên lặng bất cứ cơn bão tố nào, Người
đang bảo bạn: hãy trỗi dậy! Thiên Chúa thường bảo các tôi tớ Người hãy trỗi
dậy. Người phán với Ê-li-a: “Ngươi hãy đứng dậy đi tới Xa-rép-ta… Ta đã
truyền cho một bà góa ở đó nuôi ngươi” (1 Vua 17:9). Chúa bảo người chết: “Này người thanh niên, tôi bảo anh: hãy trỗi dậy!” (Lu-ca 7:14). Một anh mù ngồi bên đường ngoài thành
Giê-ri-khô nghe người ta nói: “Cứ yên
tâm, đứng dậy, Người gọi anh đấy” (Mác-cô 10:49). Một thiên sứ nói với phó tế Phi-líp-phê: “Đứng lên, đi về hướng nam” (Công Vụ Tông Đồ
8:26).
Trỗi dậy đi!
Hãy đứng lên! Ta có một kế hoạch
cho con! Có thể chúng ta không biết đích
xác điều gì sẽ xảy ra kế tiếp, nhưng chúng ta biết chắc rằng Chúa nắm mọi sự
trong tay Người.
Hôm nay khi cầu
nguyện, bạn hãy đứng thẳng. Hãy hỏi Chúa
muốn bạn làm điều gì tiếp theo. Đừng lo
lắng đấy là việc không thể làm được. Cứ
hướng mắt “chăm chú nhìn vào Chúa Giê-su” (Do-thái 12:2). Nếu Người có thể cho kẻ đã chết sống lại, chắc
chắn Người cũng có thể chăm sóc bạn!
Sống Lời Chúa:
Trong bài Tin Mừng, đức tin của con người kết hợp với ân ban
của Chúa đã chữa lành người phụ nữ bị bệnh băng huyết 12 năm (Mc 5,27-29) và đã
cứu sống con gái của ông trưởng hội đường (Mc 5,41-42). Đức Giêsu nói với ông
trưởng hội đường: ‘Ông đừng sợ, chỉ cần Tin thôi’ (Mc 5,36).
Cầu nguyện:
Lạy
Chúa Giê-su, con đang đứng, sẵn sàng làm bất cứ điều gì Chúa muốn con làm.
Lẽ sống:
Ngôn ngữ của tình yêu
Có lẽ cái
tên của Helen Keller, một cô gái câm điếc người Mỹ, đã trở thành bậc khoa bảng,
không còn xa lạ với chúng ta nữa. Vừa được 19 tháng, sau một cơn đau màng óc,
cô gái bất hạnh này trở thành mù lòa và câm điếc. Thế giới của âm thanh và màu
sắc đã khép hẳn cánh cửa lại với cô.
Làm thế nào để truyền thụ kiến thức cho một
người đã câm điếc lại còn mù lòa? Cha mẹ của cô bé dường như muốn bó tay. Nhưng
có một cô giáo tên là Anna Sullivan đã không muốn bỏ cuộc. Hy vọng duy nhất mà
cô giáo này có thể truyền thông và liên lạc với cô gái mù lòa và câm điếc này
qua việc tiếp xúc với bàn tay của cô. Chỉ có thể tiếp xúc với thế giới bằng đôi
tay, nhưng Helen Keller đã có thể học xong Ðại Học, tốt nghiệp Tiến sĩ và trở
thành văn sĩ.
Cho người mù lòa và câm điếc
chạm vào một sự vật và viết lên tên gọi của sự vật ấy: đó là phương pháp của cô
giáo Anna Sullivan. Dạy về những sự vật cụ thể như cái bàn, cuốn sách, cành
cây, con chó? xem ra không hẳn là điều khó. Nhưng làm thế nào để diễn tả cho
Helen hiểu được những ý niệm trừu tượng như tình yêu chẳng hạn?
Ngày kia, cô giáo Anna Sullivan đã viết lên
tay của Helen Keller hai chữ "Tình Yêu" rồi ôm trầm lấy cô bé hôn lấy
hôn để với tất cả sự thành thật và nhiệt tình của cô. Lần đầu tiên trong đời,
cô gái câm điếc mù lòa bỗng cảm thấy tim mình đập mạnh và cô hiểu được thế nào
là Yêu Thương.
Ngôn ngữ của Tình Yêu là những hành động cụ thể.
Ánh mắt trìu mến, những âu yếm vuốt
ve của người mẹ đối với đứa con mới lọt lòng có giá trị hơn bất cứ một quyển
sách biên khảo nào về tình yêu. Nhưng mồ hôi và nước mắt, những hy sinh hằng
ngày của người cha giúp con cái hiểu được thế nào là Yêu thương hơn bất cứ lời
dẫn giải nào về Tình Yêu.
Và có lẽ
cũng thừa thãi để bảo rằng khi hai người yêu nhau thì sự thinh lặng và những cử
chỉ âu yếm có sức mạnh hùng hồn hơn những lời nói hoa mỹ, những trống rỗng.
Thiên Chúa là Tình Yêu. Ngài tỏ tình, Ngài bộc lộ
tình yêu với con người không chỉ bằng những lời nói suông, mà bằng cả lịch sử
của những can thiệp, những thể hiện cụ thể.
Một tình yêu không được chứng tỏ bằng những hành động cụ thể
là một tình yêu giả dối, lừa bịp.
Ðạo Kitô của chúng ta là Ðạo
của Tình Yêu. Một người kitô không sống Tình Yêu, không viết lên hai chữ Tình
Yêu bằng những hành động cụ thể đối với tha nhân, người đó chỉ là một người
Kitô giả hiệu, một Ðức Tin không việc làm là một Ðức Tin chết. Một lòng Mến
không được thể hiện bằng hoa trái của lòng Mến chỉ là lòng Mến giả tạo.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét